Nàng là đích nữ tướng môn ôn nhu trầm tĩnh, lưu luyến si mê Định vương, hy sinh chỉ vì tình. Giúp hắn tranh đấu giành thiên hạ, hưng quốc thổ. Mạo hiểm thân mình làm con tin nơi đất khách quê người, sáu năm phụ tá tưởng đâu sẽ được yêu, trở thành mẫu nghi thiên hạ. Chẳng thể ngờ năm năm trở về, hậu cung đã chẳng còn chỗ cho nàng dung thân. Trong ngực hắn là mỹ nhân tươi cười xinh đẹp:
-“Tỷ tỷ, giang sơn định rồi, ngươi cũng nên lui.”
Nữ nhi chết thảm, Thái tử bị phế. Thẩm gia cả nhà trung liệt không một ai may mắn thoát khỏi. Hắn lật ngửa ván bài khiến cả gia tộc tang vong!
Thẩm Diệu như thế nào cũng không nghĩ tới, hoạn nạn vợ chồng, chàng chàng thiếp thiếp mà nàng tâm tâm niệm niệm, bất quá chỉ là một hồi gặp dịp thì chơi. Thật buồn cười!
Hắn nói:
-“ Nể tình ngươi theo bồi trẫm 20 năm, ban thưởng toàn thi, tạ ơn đi.”
Ba thước bạch lăng ban xuống, Thẩm Diệu hạ lời thề độc:
"Khi nào mặt trời diệt, ta và ngươi sẽ cùng vong!"
Trùng sinh hồi 14 tuổi năm ấy, bi kịch chưa phát sinh, thân nhân còn vui vẻ nói cười, nàng vẫn là đích nữ tướng môn văn nhã dịu dàng. Cực phẩm thân thích rắp tâm hại người, đường tỷ đường muội ác độc vô tình, di nương mới vào cửa như hổ rình mồi, còn có tên cặn bã ý đồ muốn làm lại trò cũ?
Gia tộc nàng muốn bảo vệ, đại thù muốn báo, giang sơn đế vị, cũng muốn chia một bát canh. Đời này chờ xem ai mới là người cười sau!
Nhưng là hắn, tiểu Hầu gia Tạ gia, cầm thương rong ruổi trên lưng ngựa kiệt ngạo thiếu niên, lại đứng ở đầu tường nhà nàng mà ngạo nghễ:
-“Chẳng phải chỉ là một chiếc ghế hoàng quyền, nhớ kỹ, thiên hạ thuộc về ngươi, nhưng ngươi -- là của ta!”
-- U châu mười ba kinh. -- là của nàng.
-- Mạc Bắc định nguyên thành. -- thuộc về nàng.
-- Giang Nam Dự châu, định tây Đông hải, Lâm An thanh hồ, Lạc Dương cổ thành - cũng là của nàng.
-- tất cả đều của ta, Tạ Cảnh Hành ngươi rốt cuộc muốn cái gì?
-- À, muốn nàng. --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Lúc ban đầu hắn hờ hững nói:“Thẩm gia và Tạ gia hai nhà phân biệt rõ ràng, Thẩm gia nha đầu ngươi đột nhiên lại tốt vậy chắc chắn không có ý tốt!”
Sau lại hắn bình tĩnh nói:
-“Đều là những người không có mắt, Thẩm Diệu nàng nên an phận, có bản hầu chịu trách nhiệm, ai dám bức nàng lập gia đình?”
Sau nữa hắn ngạo kiều nói:
-“Càn Khôn nhiều chuyện cũng không gì hơn cái này. Thẩm Kiều Kiều, vạn dặm giang sơn nàng và ta hai người chia cắt như thế nào?”
Cuối cùng, hắn khí phách vung tay lên:
-“Phu nhân, chia đến chia đi thật phiền toái, chẳng phân biệt được! Tất cả đều thuộc về nàng vậy được chưa, nhưng nàng là của ta!”
Thẩm Diệu:
-“Cấp bản cung lệnh bài xuất cung!”