Thẩm Diệu cúi đầu xuống, làm ra vẻ ngại ngùng.
Tạ Cảnh Hành qua đời ở tuổi hai mươi hai.
Tiên hoàng muốn trừng phạt Tạ gia, Hoàng thất Minh Tề, càng về sau lại càng là mụ mị và bất tài. Cả ngày không nghĩ đến việc làm thế nào để phát triển quốc lực, mà là tự bảo vệ mình. Các trâm anh thế gia đều là uy hiếp. Như lời Phó Tu Nghi nói, Thẩm gia trung thành còn là mục tiêu, huống chi Tạ gia không tuân lệnh như vậy, đương nhiên càng là cái đinh trong mắt Tiên hoàng.
Đúng lúc Hung nô xâm chiếm, Tạ Đỉnh mang binh Tạ gia xuất chinh, Tạ tướng quân cả đời càn quét trên chiến trường cuối cùng lại toàn quân bị diệt. Tạ Cảnh Hành ở kinh thành chờ phụ thân chiến thắng trở về, cuối cùng lại chờ được một khối quan tài.
Cái chết của Tạ Đỉnh chết không phải kết thúc, khi an táng ông, bá tánh Định Kinh đã tự mình đến tiễn đưa Tạ Đỉnh, cả nước khóc thương. Điều này đối với Hoàng thất mà nói, là tối kỵ.
Vì thế không lâu sau, thiếu niên Tạ Cảnh Hành liền nhận mệnh thay cha xuất chinh.
Tạ Cảnh Hành cũng không phải lần đầu ra chiến trường, người Tạ gia luôn là phát huy thiên phú ở trên chiến trường, đủ để khiến địch nhân nghe danh mà khiếp sợ. Nhưng biết rõ sự kỳ lạ trong cái chết của Tạ Đỉnh, nên chiếu chỉ Hoàng gia lần này, gần như muốn đẩy Tạ Cảnh Hành vào tuyệt lộ.
Tạ Cảnh Hành vẫn là tiếp nhận thánh chỉ, cũng ra chiến trường, sau đó bại trận. Ngày đó, hắn lọt vào tầm ngắm của quân địch, kết cục là vạn tiễn xuyên tâm. Không chỉ có thế, thi thể còn bị cướp đi không rõ nguyên nhân, bị Hung Nô lột da phơi trên cổng thành, để răn đe cảnh cáo.
Cái kết bi thảm lại một lần nữa diễn ra, cả nước Minh Tề đều tiếc thương.
Phụ tử đều chết trên chiến trường, bá tánh chỉ có thể nhìn thấy sự hung tàn của quân Hung nô cùng sự anh dũng của các Tướng quân, lại không thể nhìn thấy dòng chảy ngầm hỗn loạn dưới âm mưu này.
Khi đó Tiên hoàng đã gần đất xa trời, Phó Tu Nghi tiếp quản việc triều đình, cảm thấy tiếc nuối cho những gì đã xảy ra của Tạ gia, truy phong phụ tử Tạ gia. Nhưng thật ra, Triều đình an ủi phong hào cho Phụ tử Tạ gia, họ đều đã qua đời, tự nhiên được hưởng lợi là vị thiếp thất cùng hai người con trai của vợ lẽ kia.
Thẩm Diệu còn nhớ rõ dáng vẻ trầm lặng, đau lòng của Thẩm Tín thời điểm biết được Tạ Cảnh Hành chết. Ban đầu ngỡ rằng Thẩm Tạ hai nhà như nước với lửa, Tạ gia xui xẻo, phụ thân dù có thế nào cũng không quá đau buồn. Hiện tại ngẫm lại, chỉ sợ khi đó Thẩm Tín đã mơ hồ cảm giác được gì đó.
Sự cân bằng đã bị phá vỡ, sau khi Tạ gia sụp đổ, tiếp theo chính là Thẩm gia.
Buồn cười là khi đó nàng còn một lòng một dạ kéo Thẩm gia vào vũng bùn đoạt đích vị này.
Thẩm Diệu đối Tạ gia không có cảm giác gì, lúc trước là vì đã từng gặp gỡ chàng trai này nên có chút thương tiếc. Một người tuyệt diễm xuất sắc như vậy, lẽ ra phải để lại dấu ấn nồng đậm rực rỡ ở triều đình Minh Tề, ai ngờ lại có kết cục như thế này. Hơn nữa biết rõ phong thánh chỉ kia chính là lệnh tử, lại vẫn đi.
Có lẽ là vì bảo toàn tôn nghiêm Tạ gia, chứng minh rằng đến cuối cùng Tạ gia đều chưa từng mất đi niềm kiêu hãnh của gia tộc. Nhưng biết rõ không thể mà vẫn làm, đều có thể nhìn ra bản chất hơn người dưới bề ngoài bất hảo của Tạ Cảnh Hành.
Cũng là người phi thường chính trực và dũng cảm.
Thẩm Diệu nghĩ như vậy, chỉ thấy Thái Lâm chen lấn ra khỏi đám đông, trong tay cầm một túi vải nhỏ đưa cho Tạ Cảnh Hành, cung kính nói: “Tiểu hầu gia, đây là bản y thư duy nhất mà ngài nhờ ta đi tìm.”
Một tiểu bá vương, tất cung tất kính đối với hắn như vậy, làm mọi người đều bị sốc. Nhưng sau đó nghĩ lại, còn không phải sao, so với Thái Lâm, Tạ Cảnh Hành càng là một đại bá vương trong thành Định Kinh này. Tạ gia càng là bá vương trong bá vương, Nghĩ như vậy, cảm thấy thái độ Thái Lâm đối với Tạ Cảnh Hành là có thể hiểu được.
Phùng An Ninh nhỏ giọng nói với Thẩm Diệu: “Ngươi cảm thấy Tạ tiểu hầu gia so với Định Vương điện hạ như thế nào?”
Thẩm Diệu nghẹn ngào, nàng không quen với việc Phùng An Ninh đột nhiên đối xử tốt với nàng như vậy. Nàng nghiêm túc nói: “Tạ tiểu hầu gia tốt hơn nhiều.”
Sao có thể cùng một bậc, theo nàng, Phó Tu Nghi lòng dạ đen tối tiểu nhân như vậy làm sao có thể đánh đồng với một thiếu niên như Tạ Cảnh Hành. Lúc trước, thời điểm Uyển Du cùng Phó Minh đang đọc chính sử của Minh Tề, có đọc được một đoạn về Tạ gia, cũng thầm nói với nàng, cảm thấy Tạ Cảnh Hành là một nam nhân tốt đỉnh thiên lập địa, chết thực sự đáng tiếc.
Một nam nhân mà con gái nàng cũng khen ngợi thì nhất định phải là người tốt.
Phùng An Ninh có chút kinh ngạc, một lúc sau mới nói: “Xem ra cô quả nhiên là thật thương tâm.”
Thẩm Diệu cũng lười giải thích với nàng. Nhìn thấy Tạ Cảnh Hành lập tức tiếp nhận tay nải tùy ý cột vào trên yên ngựa, liếc nhìn Thái Lâm, không nói gì, tiêu sái vung roi xoay người rời đi.
Ngựa kích lên khói bụi cuồn cuộn, nhưng vẫn không che được dáng vẻ của nam nhân ngồi trên ngựa. Như thể mặt trời mới mọc trên bầu trời, được sinh ra để trở thành một ánh sáng chói lóa.
Thái Lâm có chút thất vọng, các cô nương vây cũng quanh không giấu nổi sự thất vọng, có lẽ nghĩ rằng Tạ Cảnh Hành có thể ở lại lâu hơn. Rất kỳ quái, Tạ Cảnh Hành là người duy nhất, có danh tiếng tốt trong giới của các cô nương, nhưng các thiếu niên khác lại không ghen tị với hắn vì điều đó. Có thể là do hắn có phong cách làm việc khác biệt những người khác, điều này thực sự đáng ghen tị.
Thẩm Diệu che giấu suy nghĩ sâu xa trong mắt. Tạ gia bị lật đổ, Thẩm gia cũng sẽ phải đối mặt với ngập trời tai hoạ. Vì quan hệ giữa hai nhà đang rất mâu thuẫn, liệu có thể hòa hoãn một chút được không? Nếu vị thiên gia kia có muốn động thủ, có lẽ cũng phải cân nhắc xem mình có năng lực này hay không?
Cứu Tạ gia, cứu Tạ Cảnh Hành. Chỉ cần như vậy, sẽ tăng thêm một phần lợi thế cho Thẩm gia.
Thẩm gia thành thật phúc hậu, trong khi Tạ gia cực kỳ kiêu ngạo. Điều đầu tiên mà Hoàng thất muốn đối phó chính là Tạ gia, có lẽ nàng sẽ làm cái giao dịch cùng Tạ gia.
……
Tạ Cảnh Hành cưỡi ngựa một đoạn, cuối cùng dừng ngựa trước một tửu quán.
Hắn xoay người xuống ngựa, thẳng đi vào bên trong cùng của tửu quán. Trong sương phòng, một bạch y công tử dung mạo thanh tú, nhìn thấy hắn mỉm cười nói: “Tam đệ.”
“Cầm lấy!” Tạ Cảnh Hành ném tay nải trong tay qua: “Sau này đừng đến tìm ta vì loại chuyện này.”
Nếu không phải Cao Dương bảo hắn đi tìm bản y thư độc nhất của Lão Thế Tử, hắn cũng sẽ không đi tìm Thái Lâm, chứ đừng nói đến việc bị vây xem như tên ngốc ở Quảng Văn Đường. Nghĩ đến đóa hoa lụa kia, càng cảm thấy có chút chán ghét, vỗ vỗ vào quần áo.
Cao Dương biết sư đệ mình xưa nay có thói ở sạch, khẽ mỉm cười, trêu ghẹo nói: “Với tính tình của ngươi, hẳn là nên đi lại nhiều. Những học trò đó tuổi cũng xấp xỉ ngươi, ngươi nên học hỏi cách tràn đầy sức sống như bọn họ vậy.” Hắn dừng một chút, trên mặt hiện lên nụ cười bỡn cợt: “Có lẽ cũng có nhiều cô nương đáng yêu, tuổi ngươi cũng vừa lúc, cả ngày cô đơn một mình là có vấn đề gì.”
Tạ Cảnh Hành đã quen với dáng vẻ bên ngoài đứng đắn và bên trong nhàm chán của sư huynh, có chút không kiên nhẫn quay đầu đi, trong đầu lại nghĩ đến đôi mắt mới vừa nhìn thấy.
Đôi mắt trong veo như một con ấu thú, ẩn chứa sự thương xót cùng bất lực sâu sắc. Loại thần sắc này không khỏi khiến hắn ngẩn ra, sau đó chủ nhân của đôi mắt kia cúi đầu xuống làm như e lệ.
Nhưng Tạ Cảnh Hành là ai, hắn từ nhỏ đã theo phụ thân vào Nam ra Bắc, đánh giặc và giết người, luyện ra một đôi hoả nhãn kim tinh. Nha đầu kia ước chừng là muốn giả vờ ái mộ hắn, đáng tiếc bản thân lại không biết đôi mắt kia lại nặng trĩu buồn bã, một tia gợn sóng cũng không có. Thật sự rất thú vị.