Thẩm Diệu trông như thế nào?
Hỏi các học trò của Quảng Văn Quán, vô luận là năm một, năm hai hay là năm ba, sợ tất cả đều biết. ngu ngốc, vụng về, nhút nhát, lại còn phải làm ra vẻ hiền lương thục đức.
Dung mạo cũng không gì đặc biệt, khí chất cũng không xuất chúng, tài học không tinh thông, chỉ là một đứa mê trai, lưu luyến si mê Định Vương cả thành Định Kinh đều biết.
Cho nên, nếu nói nữ tử xuất sắc nhất Quảng Văn Quán là ai, dĩ nhiên là Thẩm Nguyệt, nếu nói nữ tử đáng khinh nhất là ai, dĩ nhiên là Thẩm Diệu.
Cùng là nữ tử Thẩm gia, hình tượng lại hoàn toàn khác nhau. Mọi người còn quen với một Thẩm Diệu giống như nha hoàn bên cạnh Thẩm Nguyệt, nhưng có một ngày, Thẩm Diệu lại không còn giống như là Thẩm Diệu trước đây, mọi người có chút không quen.
Dịch Bội Lan đẩy đẩy Thẩm Nguyệt: “Nguyệt cô nương, muội muội của cô chẳng lẽ là bệnh đến hồ đồ luôn, sao hôm nay giống như đổi thành người khác vậy?”
Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Diệu, trong lòng cũng có chút khó hiểu. Dường như sau khi rơi xuống nước tỉnh lại, tính tình Thẩm Diệu thay đổi không ít, chẳng lẽ là do việc của Định Vương bị đả kích quá lớn? Nàng vừa định hỏi, bạn tốt Giang Thải Huyên bên cạnh đã nói: “Thẩm Diệu, nghe nói cô rơi xuống nước, hiện giờ phong hàn đã đỡ hơn chưa?”
Lời này nói ra ở bên ngoài như vậy, thực sự làm người khác khó xử, nếu là Thẩm Diệu trước đây, chắc chắn không biết làm sao, sẽ phải cầu cứu Thẩm Nguyệt, nhờ Thẩm Nguyệt nói chuyện giúp mình. Nhưng hôm nay nàng chỉ liếc nhìn Giang Thải Huyên nhẹ nhàng nói: “Đỡ hơn rồi, đa tạ đã quan tâm”
Giang Thải Huyên giật mình, mọi người trong học đường cũng đều sửng sốt. Có lẽ là không ngờ Thẩm Diệu sẽ không nóng không lạnh trả lời mình như vậy, Giang Thải Huyên cảm thấy thái độ của Thẩm Diệu cực kỳ chướng mắt, lập tức nói: “Nếu đã đỡ phong hàn, việc đầu tiên không phải là đi xin lỗi Định Vương điện hạ sao? sao lại tới học quán, không cảm thấy ngược ngược sao?”
Thẩm Diệu hít sâu một hơi, Xung quanh nàng, bất kể nam hay nữ, không có học sinh nào có ý định thay nàng nói chuyện. Nàng vốn dĩ cũng không có một bằng hữu nào. Mà việc nhìn Thẩm Diệu mất mặt, có lẽ là thú vui duy nhất của đệ tử cao quý này.
Nhìn lướt qua thần sắc khác nhau của mọi người, lại nhìn vẻ hả hê trong mắt của Thẩm Thanh. Thẩm Diệu đang định mở miệng, thì nghe Thẩm Nguyệt nói: “Định Vương điện hạ lòng dạ rộng rãi, sẽ không bởi vì việc nhỏ này mà quở trách ngũ muội, ngũ muội tới học quán, đương nhiên là bởi vì khao khát kiến thức, đó là chuyện tốt.”
“Là chuyện tốt.” Thiếu niên bên kia không nhịn được bật cười, hắn đã âm thầm ngưỡng mộ Thẩm Nguyệt từ lâu, ngày thường cũng rất chướng mắt Thẩm Diệu, cho rằng có muội muội như Thẩm Diệu quả thực là bi kịch của Thẩm Nguyệt. Hắn nói: “Khao khát kiến thức, Thẩm Nguyệt, nếu cô là đang nói giúp cho muội muội, cũng không nên dùng từ như vậy, khao khát kiến thức…… Ngay cả tiên sinh năm nhất giảng bài đều không theo được, nói khao khát kiến thức không phải quá buồn cười sao! Huống hồ……”
Hắn ác ý nhìn Thẩm Diệu một chút, tiếp tục nói: “Ai biết cô ta có phải cố ý rớt xuống nước hay không, xem kịch không phải đều diễn như vậy sao, rớt xuống nước, anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp…… Nhưng mà, đã đoán sai kết cục!” Nói xong có lẽ cũng tự thấy thú vị, nên cất giọng cười to.
Hắn là tên cầm đầu của đám thiếu niên này, ngay khi hắn nói những lời này, đám thiếu niên xung quanh cũng bật cười. Các quý cô vây quanh Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy buồn cười, trong khoảnh khắc, tiếng cười nhạo vây chặt Thẩm Diệu và những ánh mắt rơi vào nàng tràn đầy ác ý.
Ở kiếp trước, lời nói là vũ khí gây tổn thương nhất, không biết cảnh tượng như vậy đã xuất hiện bao nhiêu lần. Nàng đã quen bị coi thường, sỉ nhục và chế nhạo, càng không muốn chủ động phá bỏ cái khái niệm vốn có này, cuối cùng, Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh kết giao rất tốt con cái các nhà quyền quý này, mà nàng thì lại càng ngày càng xa giới quyền quý này.
Nàng từng cho rằng đây là nỗi bất hạnh lớn nhất, nhưng so với những bi kịch trong kiếp trước, chuyện này đã tính cái gì? Những thiếu niên thiếu nữ này, còn chưa lớn bằng Uyển Du cùng Phó Minh, họ muốn khiêu khích tạo ra xung đột. những người này thật sự nên là kẻ thù của nàng sao?
Đương nhiên không phải, những đứa trẻ quý tộc này, hoặc giàu có hoặc cao quý, trong đó không thiếu thế gia đại tộc, mà thế gia đại tộc ở kiếp trước rơi vào kết cục như thế nào? Tất cả đều bị tiên hoàng cùng Phó Tu Nghi nhổ cỏ tận gốc từng nhà. Ví dụ như người trước mắt đang cười nhạo nàng, kẻ ái mộ Thẩm Nguyệt, đương kim đại công tử Thái Lâm của Thái gia, một vị quan trong triều, mấy năm sau, Thái gia vướng vào một vụ án tham ô, nhà bị tịch thu, Thái Lâm cũng bị sung quân. Đáng thương hắn ái mộ Thẩm Nguyệt nhiều năm, cuối cùng Thẩm Nguyệt lại muốn cùng phân rõ quan hệ với hắn.
Nàng không có ác cảm với những chàng trai và cô gái này, và một số người trong số họ thậm chí còn ở cùng một phía. Chỉ là những thế gia này bởi vì chủ ý của hoàng đế muốn kiểm soát cùng khiêu khích, đặt vào hai phe đối nghịch nhau, không liên quan chặt chẽ với nhau, thậm chí còn có chút thù hận.
Không cần phải biến đồng minh thành kẻ thù, kiếp trước là Hoàng Hậu, Thẩm Diệu học được rất nhiều điều. Đừng vì khí phách nhất thời đi gây thù chuốc oán, như vậy quá không không đáng.
“Thái Lâm, sao ngươi có thể nói như vậy với Ngũ muội.” Chờ mọi người cười đủ rồi, Thẩm Nguyệt mới đột nhiên mở miệng: “Ngũ muội không phải loại người như vậy.”
“Thái Lâm,” Thẩm Diệu cắt ngang lời nói của Nguyệt, ngữ khí bình tĩnh, không chút dao động: “Ai nói cho ngươi, ta rơi xuống nước là bởi vì ái mộ Định Vương điện hạ?”
Nói ra trắng trợn như vậy, vốn hẳn là khiến người ta cảm thấy khinh thường, nhưng khi Thẩm Diệu nói lời này, Thẩm Thanh lại thản nhiên, ngữ khí hoàn toàn lãnh đạm, thực sự khiến mọi người sửng sốt.
Thái Lâm vốn là tiểu bá vương ở đây, ngày thường Thẩm Diệu thấy hắn cũng không dám nhiều lời, nay lại dùng loại ngữ khí chất vấn này? Hơn nữa trong giọng nói vô thức mang theo một chút dò hỏi mệnh lệnh. Bản thân Thái Lâm cũng không biết tại vì sao, thế nhưng không có mắng ra tiếng, ngược lại nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Hóa ra là cái như thế này….” Thẩm Diệu tự lẩm bẩm, đột nhiên khẽ mĩm cười, nhìn Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh: “Đại tỷ, nhị tỷ, người khác không biết thì thôi, các tỷ cũng không biết sao? Sao cũng không vì muội muội giải thích một vài câu?”
Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh đồng thời giật mình, đột nhiên nhớ tới dặn dò của mẫu thân trước rời đi, chuyện Thẩm Diệu rơi xuống nước ngàn vạn lần đừng nói bậy. Thẩm Thanh quan tâm đến đại cục hơn Thẩm Nguyệt, lập tức nói: “Đúng vậy, mọi người chớ có nói bậy, lúc ấy ta ở cùng với ngũ muội, ta tận mắt nhìn thấy, ngũ muội không cẩn thận trượt chân xuống nước, vừa lúc Định Vương điện hạ tới, nên lúc này mới nhìn thấy. Hoàn toàn không quan hệ gì đến ái mộ.”
Thẩm Thanh nói chắc chắn như vậy, tuy rằng mọi người không tin, nhưng cũng không còn nghiêm túc như trước. Nhưng Thẩm Diệu lại mở miệng nói: “Cũng không tận mắt nhìn thấy mà vọng ngôn, Quảng Văn Đường không phải chỉ dạy bài học, e là phẩm đức cũng cần phải rèn luyện thêm. Huống hồ lời nói ái mộ, vốn là lời đẹp đẽ, vì sao nói đến không thể chịu được như thế? Thẩm Diệu ta khi ái mộ một người, cũng phải ái mộ có tôn nghiêm. Định Vương điện hạ là hậu duệ quý tộc, sao có thể nghĩ đến? Chư vị sai rồi.”
Trên đời này, nếu muốn lập tức thay đổi ấn tượng là rất khó. Huống hồ trước đây nàng lưu luyến si mê Phó Tu Nghi cả thiên hạ đều biết, hiện tại lại nói không yêu, sợ rằng sẽ không có ai tin.
Nhưng dù là như thế nào, phân rõ giới hạn là việc nên làm.
Lời còn chưa dứt, liền nghe được một giọng nói tán thưởng vang lên: “Hay cho một câu ái mộ có tôn nghiêm!”