Mặc kệ người Đông viện có làm gì đi nữa, Thẩm Diệu vẫn bắt đầu cố ý xa cách người của nhị phòng cùng tam phòng. Cũng không giống như trước dính lấy Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh. Lúc đầu, mọi người trong Thẩm phủ đều cho rằng nàng chỉ là một đứa trẻ đang giận dỗi vì sự cố rơi xuống nước, nhưng khi Thẩm Diệu làm việc gì đều có chủ ý riêng của mình, mọi người đều cảm thấy có gì đó không ổn.

Quế ma ma vẫn như mọi khi khuyên Thẩm Diệu chớ có giận dỗi Đông viện, thỉnh thoảng còn nói bóng nói gió: Định Vương chính là nam tử vô song của Minh Tề. Nhưng Thẩm Diệu tựa hồ rất kiên quyết, mỗi khi Quế ma ma nhắc tới người này, liền hung hăng quát mắng, khiến cho Quế ma ma rất là đau đầu. Bất quá người của Tây viện hiện giờ đều là nhị phòng tam phòng đưa tới, luôn có chút xấc láo. Mấy người Cốc Vũ vốn tưởng rằng Thẩm Diệu nếu đã đổi tính, nhất định sẽ thu dọn hậu viện đàng hoàng một chút, ai ngờ Thẩm Diệu lại không để ý tới.

Thẩm Diệu đương nhiên có tính toán của riêng mình.

Mấy ngày nay, nàng đến Quảng Văn Đường ngày càng chăm chỉ. Tuy rằng mọi người vẫn nhìn nàng như một kẻ ở dưới đáy, nàng cũng không bận tâm, mỗi ngày chăm chỉ làm tốt việc của mình. Nàng càng bình lặng như vậy, mọi người càng cảm thấy không còn thú vị, thế nhưng mỗi ngày cũng trôi qua bình yên.

Sáng sớm hôm nay, sau khi lớp học kết thúc, Thẩm Diệu cảm thấy ngực có chút khó chịu, liền tùy tiện đi dạo trong hoa viên của Quảng Văn Đường một chút.

Quảng Văn Đường tuy là một trường học, nhưng nó chiếm một diện tích rất lớn. Bởi vì có ba cấp bậc: năm nhất, năm hai, năm ba, độ tuổi của Thẩm Diệu là đang học năm hai, lại vô tình đi đến trước lớp năm nhất.

Tình cờ nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi trên bậc thềm lau nước mắt.

Đứa trẻ này ước chừng bảy tám tuổi, trắng trẻo mũm mĩm, có lẽ có chút hơi quá mập, thoạt nhìn trông giống như một quả bóng mập mạp. Đang mặc bộ đồ màu xanh thêu chỉ bạc, đi đôi ủng vải nhỏ nhắn, trên cổ còn đeo một chiếc vòng cổ. Giống như một con búp bê bước ra từ bức tranh năm mới.

Thẩm Diệu hơi sững sờ, sau đó đi tới nhẹ giọng nói: “Sao lại khóc??”

Búp bê kia chắc là không ngờ có người đến đột ngột, sợ tới mức “Bùm” một tiếng té lăn quay từ trên bậc thang xuống. Vậy mà cũng không khóc, lộc cộc ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Thẩm Diệu.

Sinh ra trắng trẻo mũm mĩm, đôi mắt sáng ngời có thần, một cái túm tóc nhỏ trên đầu, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, thật là ngây thơ. Thẩm Diệu không nhịn được bật cười thành tiếng.

Đứa trẻ kia lại mềm mại gọi một tiếng “Tỷ tỷ”.

Thẩm Diệu bị đứa trẻ này gọi đến trong lòng mềm nhũn, kiếp trước nàng sinh được Uyển Du cùng Phó Minh, nhưng nàng đều ở Tần Quốc làm con tin cho đến khi Uyển Du cùng Phó Minh lên năm tuổi. Sau khi trở về, hai đứa nhỏ đều đã học được quy củ gọi nàng là “Mẫu hậu”. Bản thân Thẩm Diệu cũng không biết trước năm tuổi hai đứa con của mình trông như thế nào. Mặc dù đứa trẻ trước mặt nàng đã bảy tám tuổi, nhưng dáng vẻ vẫn không biết gì, khiến nàng chợt nhớ tới Uyển Du cùng Phó Minh.

Thẩm Diệu hơi quỳ xuống, sờ sờ đầu của hắn: “Sao ngươi lại khóc?”

“Tiên sinh hỏi ta một câu, ta không trả lời được, nên đánh vào lòng bàn tay ta.” Đứa trẻ duỗi tay ra, lộ ra lòng bàn tay đỏ bừng, tủi thân nói: “Ta thật sự rất đau.”

Thẩm Diệu muốn trêu chọc, liền hỏi: “Tiên sinh kiểm tra ngươi vấn đề gì?”

“Tiên sinh muốn ta viết bốn chữ “Thỏ Tử Hồ Bi”, nhưng ta viết không được.” Vẻ mặt đứa trẻ buồn rầu.

Nếu tuổi học năm nhất này, viết chữ mà không viết được, thật là có chút không thể nói. Bỏ Thẩm Diệu qua một bên không nói đến, khi Phó Minh lớn bằng tuổi với đứa trẻ này, đã bắt đầu học xử lý chuyện triều chính, tuy rằng chỉ là giả vờ xử lý, nhưng ít nhiều cũng có thể đối ứng một ít. Tuy rằng, thiếu niên hoàng tộc đều trưởng thành sớm, nhưng những đứa trẻ đến Quảng Văn Đường đọc sách cũng đều là con em quý tộc, không nên hiểu biết muộn như vậy.

Đứa trẻ kia cảm thấy mình phàn nàn còn chưa đủ, nên tiếp tục r*n rỉ: “Nếu về nhà bị cha biết được, nhất định sẽ lại hung hăng giáo huấn ta. Ta, ta tồn tại còn có ý nghĩa gì, chi bằng đâm đầu tự sát còn hơn”

Thẩm Diệu bị giọng điệu bi thương của đứa trẻ này làm cho sửng sốt một chút, vừa tức giận vừa buồn cười. Nghĩ đây là bảo bối nhà ai, không biết học được từ đâu cách nói giống diễn kịch như này. Nàng hỏi: “Ngươi là hài tử nhà ai?”

Đứa trẻ nhìn Thẩm Diệu, Thẩm Diệu hiện giờ cũng chỉ mười bốn tuổi, hơn nữa nhìn qua còn khá trẻ con, thoạt nhìn nàng không lớn hơn đứa trẻ này bao nhiêu. Nhưng không biết vì sao, trên người nàng có một loại khí chất khó có thể miêu tả, như thể đã từng trải qua sóng to gió lớn, có thể trấn an lòng người. Ngay cả đứa trẻ này, nghe vậy cũng không tự chủ an tĩnh lại, kể ra từng câu từng chữ lai lịch của mình.

“Ta là Tô Minh Lãng, nhị thiếu gia của Bình Nam bá gia ở kinh thành. Cha ta là Bình Nam bá Tô Dục, đại ca ta là Bình Nam bá thế tử Tô Minh Phong.”

Hóa ra nói ra lai lịch bản thân lại giống như đem giá trị bản thân nói đến rõ ràng.

Thẩm Diệu sửng sốt, Tô gia? Bình Nam bá?

Dù ở kiếp trước hay kiếp này, Tô gia cùng Thẩm gia đều không có liên hệ gì. Bởi vì trong triều họ có quan điểm chính trị trái ngược nhau. Tô gia cùng Tạ gia quan hệ không tồi, Bình Nam bá Tô Dục cùng Lâm An hầu Tạ Đỉnh là huynh đệ rất tốt, Tô Minh Phong cùng Tạ Cảnh Hành cũng là bạn bè đã chơi từ nhỏ, quan hệ của hai người này tốt đến như thế nào? Lúc trước, sau khi Tô Minh Phong chết, chỉ có Tạ Cảnh Hành dám đi nhặt xác cho hắn.

Đúng vậy, Tô Minh Phong chết. Hay đúng hơn, là toàn bộ Tô gia đều diệt vong. Tiên hoàng tra ra chứng cứ Tô gia tham ô, lén lút buôn bán binh mã, một khi có liên quan đến binh mã, tự nhiên không thể cứu vãn, không còn đường sống.

Thánh chỉ hạ thật đột ngột và nhanh chóng, thậm chí không cần xét xử, trực tiếp dẫn quân xét nhà và xử tử ngay tại chỗ. Ban ngày ban mặt, máu của toàn bộ Tô gia chảy từ thành đông đến thành tây của Định Kinh.

Lúc Tạ Cảnh Hành biết được tin này thì đã quá muộn, toàn bộ Tô gia không ai còn sống sót. Mà những người từng qua lại trước đây cũng không ai ra mặt, chỉ có Tạ Cảnh Hành đích thân đi thu thập thi thể cho chủ tử Tô gia, sau đó Tạ Đỉnh đi thỉnh tội với Tiên hoàng, chỉ nói Tô gia cũng từng vì Minh Tề lập nhiều công trạng, thỉnh cầu cho hạ táng.

Tiên hoàng ân chuẩn, hậu sự Tô gia là do một tay Tạ gia xử lý. Thẩm Diệu nhớ rất rõ ràng, đến cuối năm khi Thẩm Tín trở về, biết được chuyện, còn rất là đau lòng.

Tô gia diệt vong, chỉ sau hai tháng nữa, thực nhanh, đứa trẻ ngây thơ vô tri trước mặt, cũng chết dưới chiếu chỉ lạnh lùng đó.

Thần sắc của nàng đột nhiên trở nên có chút lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc nhàn nhạt.

Đứa trẻ không khỏi co rúm lại một chút, khi Thẩm Diệu nhìn về phía đứa trẻ, giọng điệu vẫn ôn nhu như cũ: “Tô Minh Phong? Có phải gần đây mới lập công lớn hay không, quản lý quân mã cực tốt, Tô gia thế tử.”

“Dạ!” Đứa trẻ ngẩng cao đầu đáp: “Cha nói lần này bệ hạ khẳng định sẽ thưởng cho đại ca một cái công danh.”

Thẩm Diệu cười, nàng hơi cúi người, đến gần đứa trẻ, nhẹ giọng nói: “Không phải đệ nói, cha đệ mà biết đệ không trả lời được câu hỏi của tiên sinh sẽ trừng phạt sao. Ta có một cách, có thể khiến y không trừng phạt đệ.”

“Là cách gì?” đứa trẻ chớp mắt nói.

“Đệ cần phải đồng ý với ta, không nói là ta bày cho đệ, ta mới nói.”

“Được.” Đứa trẻ suy nghĩ một lúc lâu, gật gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play