“Hóa ra là cô.”
Một chàng trai tuấn mỹ bước ra khỏi khu rừng trúc, hắn cũng mặc trường cẩm y màu ngà voi viền chỉ bạc, so với cục bột nếp trắng như tuyết kia, thật sự là cực kỳ ưu nhã và thanh lịch.
Hắn đi tới chỗ Thẩm Diệu rồi dừng lại, từ trên cao nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo chút thăm dò.
Chàng trai thân hình cực kỳ cao lớn, Thẩm Diệu khó khăn lắm mới chạm đến ngực hắn. Nhìn nàng như thể đang nhìn một đứa trẻ, khóe miệng đã quen nở một nụ cười bất hảo, nhưng vì khuôn mặt tuấn tú nên không hề phản cảm chút nào. Nếu đổi là một cô gái bình thường, sợ là phút này tim đập gia tốc, mặt đỏ tai hồng.
Nhưng mà Thẩm Diệu dù sao cũng không phải nữ tử bình thường, nàng liếc nhìn đối phương không nói một lời.
Chàng trai lại cong môi mỉm cười, không biết từ khi nào trên tay lại nhiều thêm một thanh đoản đao tinh xảo. Hắn chỉ vỏ thanh đao về phía mình, dùng chuôi đao nâng cằm Thẩm Diệu lên, ép nàng ngẩng đầu lên.
Thẩm Diệu không còn cách nào khác đành phải đưa mắt nhìn đối phương.
Chàng trai ước chừng mười tám mười chín tuổi, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt tựa hồ như nước mùa thu, dáng vẻ cười như không cười vô cùng động lòng người. Nhưng mà sâu thẳm trong ánh mắt lại có chút lạnh lẽo, đó là một đôi mắt sắc bén, gần như có thể nhìn thấu lòng người. Người như vậy, mặc dù bề ngoài có vẻ bất cần đời, nhưng sợ rằng nội tâm lại là một tảng băng khó mà xâm nhập.
Nàng hít một hơi thật sâu, lui về phía sau một bước, để chuôi đoản đao rời khỏi cằm mình. Nhẹ nhàng nói: “Tạ tiểu hầu gia.”
Tạ Cảnh Hành cười, ngữ khí không rõ ràng nói: “Cô biết ta sao?”
“Trong Kinh thành có ai mà không biết đại danh của Tạ tiểu hầu gia.” Thẩm Diệu bình tĩnh nói. Lời này tựa hồ có chút ý vị châm chọc ở bên trong, nhưng khi nàng nói ra, lại là cực kỳ đứng đắn, khiến người khác không thể phân biệt được ngữ khí.
“Ta không quen biết cô.” Tạ Cảnh Hành nhìn lướt qua nàng, lại nhìn lướt qua cục bột nếp đang run rẩy trên mặt đất: “Là cô kêu Tô Minh Lãng truyền lời cho Tô gia.”
“Truyền lời?” Thẩm Diệu nhìn hắn, bỗng nhiên khẽ cười: “Chỉ là dạy hắn cái biện pháp không bị phụ thân răn dạy, dời đi sự chú ý mà thôi. Như thế nào lại thành hai chữ truyền lời? Tiểu hầu gia không suy nghĩ quá nhiều.”
“Suy nghĩ quá nhiều?” Chàng trai nghiền ngẫm nhấm nhai mấy chữ này, đột nhiên bước lên phía trước, cơ hồ bức Thẩm Diệu tựa lên thân cây to lớn phía sau, hắn biểu tình ái muội, ngữ khí lại rất trong sáng: “Nếu ta không nghĩ nhiều, đã bị cô che giấu được rồi.”
Thẩm Diệu nhíu mày.
Tuy rằng Minh Tề đối với quan hệ nam nữ không quá khắt khe, nhưng ban ngày ban mặt nam nữ chưa lập gia đình làm ra hành động như vậy, thật sự là có chút thất lễ. Đặc biệt là bên ngoài Quảng Văn Đường có rất nhiều con cháu quý tộc, nếu có người nhìn thấy. Nàng không ngại làm hỏng thanh danh của mình, chỉ sợ Thẩm Tín sẽ vì nàng mà hổ thẹn. Kiếp trước, cũng bởi vì mình, Thẩm gia diệt vong, cho nên nàng thấy rõ cha mẹ đã dụng tâm lương khổ, trở lại một đời, nàng sẽ bảo vệ gia đình mình, sao có thể cho phép người khác nói Thẩm gia có một chút gì không tốt. Huống chi đó lại là do nàng gây ra.
Nghĩ tới đây, Thẩm Diệu có chút không kiên nhẫn nói: “Tạ tiểu hầu gia hưng sư vấn tội, đến tột cùng là muốn làm gì?”
Tạ Cảnh Hành nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt.
Hắn từ trước đến nay đều có mười hai vạn phần nhạy bén trực giác đối bất luận cái gì sự tình, có một số việc, nhìn từ mặt ngoài, cũng có thể nhìn ra mạch nước ngầm trong đó. Tất cả đều được tích lũy trong mười mấy năm làm người của hắn, cả việc giết người trên chiến trường, sự tranh đấu quỷ quyệt lẫn nhau, cùng với những âm mưu hại người trong hậu trạch ở Định Kinh. Hắn nhìn qua trưởng thành kiêu ngạo như vậy, đều không phải là hoàn toàn dựa may mắn. Minh Tề nhiều con cháu quý tộc như vậy, có không ít người mỗi năm bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không còn sống nữa.
Hắn cũng sẽ không thiếu cảnh giác đối với bất cứ điều gì.
Lời nói của Tô Minh Lãng, Tô Minh Phong sẽ không liên tưởng đến chuyện gì khác, Tô lão gia cũng cho rằng đó là do nhi tử trong lúc vô tình nhắc nhở. Nhưng với hắn xem ra lại không phải như vậy, nắm bắt thời cơ chính xác như vậy, mà trên đời này có quá ít sự trùng hợp như vậy. Rất nhiều sự trùng hợp rõ ràng là do con người tạo ra.
Hắn có thể kết luận có người đang xúi giục Tô Minh Lãng nói ra lời này, nhưng mục đích cụ thể là cái gì, thì không biết.
Hắn dự định sẽ gặp người này một lần.
Nhưng mà, khi thực sự gặp người này, lại làm hắn hoàn toàn bất ngờ.
Tạ Cảnh Hành vốn tưởng rằng, có thể nói ra những lời đầy ý nghĩa này, nếu là người ở Quảng Văn Đường, có thể là con trai của trọng thần nào đó trong triều, hoặc là một thanh niên nào đó sắp bước vào con đường làm quan. Có lẽ là muốn mượn sức Tô gia, có lẽ là vì lạt mềm buộc chặt. Nhưng mà khi nhìn thấy người này, lại suýt nữa nghĩ rằng Tô Minh Lãng đã cố tình chơi xấu. Mãi đến khi cô gái mở miệng gọi Tô Minh Lãng, hắn mới xác định là hắn không sai.
Cô gái trước mặt không cao, chỉ vừa đủ chạm tới ngực hắn. Khuôn mặt cũng không tính là động lòng người, nhiều lắm là trông đáng yêu. Trông chỉ mười một hoặc mười hai tuổi, với hai búi tóc, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn, đôi môi nhỏ nhắn, đứng đó ngay ngắn như nai con bị lạc trong rừng cây. Nàng đứng thẳng tắp mà đoan trang, nói từng câu từng chữ một cách chậm rãi, như thể những người phụ nữ được dạy dỗ ở trong cung. Chẳng lẽ nàng muốn làm Hoàng Hậu sao? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tạ Cảnh Hành suýt nữa bị sặc nước miếng chính mình.
Nhìn lên nhìn xuống, ngó trái ngó phải, bất quá chỉ là một nha đầu.
Cho đến khi cùng nàng nói mấy câu.
Nàng có khuôn mặt xem như là trẻ con, nhưng ngữ khí lại trầm ổn, trên mặt không những không toát ra một tia kinh hoảng, ngược lại còn có chút thiếu kiên nhẫn. Này đối với Tạ tiểu hầu gia mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên. Những người phụ nữ khác khi nhìn hắn gần như vậy, sớm đã xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, còn nàng lại là sắc mặt nhạt nhẽo, thật sự không thú vị.
Ước chừng là còn quá nhỏ, cái gì cũng đều chưa hiểu. Nhưng vì sao lại hiểu được nói gì với Tô gia?
Hắn đặt một tay lên thân cây phía sau Thẩm Diệu, nhìn từ bên ngoài, như là muốn ôm trọn Thẩm Diệu vào trong lòng, Tạ Cảnh Hành cúi đầu xuống, tựa rất gần vào Thẩm Diệu.
“Cô không sợ ta.”
“Tiểu hầu gia lại không phải yêu quái ăn thịt người, có cái gì đáng sợ.” Thẩm Diệu nhàn nhạt nói: “Nếu không còn chuyện khác, ta về học đường trước.” Dứt lời liền rời đi.
“Đứng lại.” Tạ Cảnh Hành giơ tay lên, tóc của Thẩm Diệu xẹt qua lòng bàn tay hắn, ngứa ngáy như kiến bò qua. Hắn rút tay về, lùi lại vài bước rồi dựa vào gốc cây, hai tay ôm ngực, lại khôi phục dáng vẻ bất cần đời.
“Nhắc nhở Tô gia, mục đích của cô là gì?”
Lời nói sắc bén như ánh mắt của hắn, cũng không che giấu sự sắc bén trong đó, vừa trực tiếp vừa ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc vô hạn.
Thẩm Diệu khẽ thở dài trong lòng.
So với tưởng tượng của nàng Tạ Cảnh Hành còn muốn thông minh hơn. Chỉ một câu của Tô Minh Lãng, là có thể tìm tới nơi này. Tìm tới nơi này, còn có thể hỏi ra mục đích. Kiếp trước chỉ nói, hắn là người đầu óc thô bạo, hiện giờ xem ra, hắn lại là người có thể nhìn thấu tâm tư người khác.
Giao tiếp cùng người thông minh, làm sao có thể che giấu được ý định thực sự của mình? Đáng tiếc, trước giờ nàng đều không nghĩ phải che giấu.
“Không có gì, tự bảo vệ mình mà thôi.”
Nói xong câu đó, nàng hơi hơi vén áo thi lễ với Tạ Cảnh Hành, cũng không quan tâm đến chuyện gì khác, xoay người rời đi.
Sáu chữ, Tạ Cảnh Hành sẽ hiểu.
Ở phía sau nàng, nhếch lên khóe môi, nghịch nghịch thanh đoản đao trong tay.
“Tô Minh Lãng, nàng tên là gì?”
------ chuyện ngoài lề ------
Moah moah, tiểu hầu gia thế nào?