Một nam tử trẻ tuổi từ bên ngoài bước vào, dáng vẻ ước chừng ngoài đôi mươi, mặc một thân màu xanh lá cây, mặt mày đoan chính, dáng vóc hơi gầy, nhưng trông lại thẳng thắng quân tử. Hắn bước vào và tán thưởng: “Nói hay lắm, ái mộ cũng phải có tôn nghiêm, nó không phải là một sự giễu cợt. Quảng Văn Đường tuy là trường dạy học, nhưng đức hạnh cũng cần phải siêng năng rèn luyện.”

Tất cả học trò đều im lặng.

Thẩm Diệu chăm chú nhìn thanh niên này.

Bùi Lang, tiên sinh của Quảng Văn Đường, tài đức vẹn toàn, một tú tài duy nhất có thể vào đường dạy học, dùng chính tài năng của mình để làm tiên sinh của Quảng Văn Đường. Bùi tú tài tính tình ôn hòa kiên nhẫn, so với các phu tử nghiêm khắc khác, luôn được các học trò kính trọng hơn. Ngay cả đối với Thẩm Diệu người lúc nào cũng đứng cuối cùng, Bùi tú tài cũng chưa bao giờ quở trách, mà kiên nhẫn giảng giải hết lần này đến lần khác.

Nếu chỉ là nói như vậy, người này thật là một tiên sinh không tồi. Phẩm đức tài học đều là ngàn dặm mới tìm được một, đáng tiếc, Thẩm Diệu còn biết một thân phận khác của hắn.

Là phụ tá được Phó Tu Nghi tin cậy nhất, sau khi Phó Tu Nghi đăng cơ, hắn được phong làm quốc sư. Quốc sư Bùi Lang, xuân phong đắc ý, dưới một người, trên vạn người.

Nói tời làm quốc sư, hắn cũng thực sự đã làm rất tốt. Thẩm Diệu vốn cho rằng Bùi Lang là người thông minh chính trực, nhưng cuối cùng khi phế truất Thái tử, hắn lại không nói gì.

Mối quan hệ cá nhân giữa Thẩm Diệu và Bùi Lang khá tốt. Lúc trước chính là Bùi Lang đề nghị Thẩm Diệu đi Tần Quốc làm con tin. Bùi Lang nói: Đây đều là vì giang sơn Minh Tề mà suy nghĩ, nếu là nương nương đi có thể giúp bệ hạ giải quyết được việc cấp bách, sau này giang sơn vạn dặm đều nhờ hồng phúc của nương nương, người trong thiên hạ đều sẽ cảm kích ân tình của nương nương.

Nhưng trên thực tế, khi nàng hồi cung năm năm sau, trong hậu cung lại có nhiều thêm một Mi phu nhân, mà nhóm thủ hạ ngày xưa kính trọng nàng như Bùi Lang, lại bắt đầu có ý phòng bị nàng.

Lúc phế Thái Tử, thậm chí Thẩm Diệu còn quỳ xuống cầu xin Bùi Lang, bởi vì Bùi Lang là thân tín của Phó Tu Nghi, chỉ cần Bùi Lang lên tiếng, Phó Tu Nghi chắc chắn sẽ nghe ý kiến của hắn. Nhưng Bùi Lang lại nâng nàng dậy, nói với nàng: “Nương nương, việc bệ hạ đã quyết, vi thần cũng không thể làm gì được.”

“Bùi Lang! Chẳng lẽ ngươi cứ như vậy nhìn Thái Tử bị phế sao? Ngươi biết rõ vì sao không thể phế Thái Tử!” Nàng tức giận và hung hăng chất vấn.

“Đây là xu thế tất yếu, nương nương, chấp nhận số phận đi.” Bùi Lang thở dài nói.

Chấp nhận số phận đi.

Người sao có thể chấp nhận số phận? Nếu đã sống lại một đời, còn muốn chấp nhận số phận, chẳng phải là đáng buồn và đáng hận sao?

Thẩm Diệu ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, hắn quang minh lỗi lạc, thấy chết không cứu, tính tình ôn hòa, cũng lãnh khốc vô tình. Là một thần tử, mọi thứ đều suy nghĩ cho giang sơn, Bùi Lang là một trung thần. Nhưng là…… Chỉ cần hắn đứng về phía Phó Tu Nghi, kiếp này nhất định hắn sẽ đấu cùng nàng không chết không ngừng!

Hiện tại thời gian này, Phó Tu Nghi hẳn là còn chưa có thu phục được Bùi tú tài, như vậy, phải chặt đứt khả năng bọn họ lôi kéo Bùi tú tài đến bên mình trước đó? Hay là dứt khoát…. bóp chết hắn từ trong nôi trước.

Bùi tú tài buông quyển sách trong tay xuống, nhạy cảm nhận ra có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt không rõ ý vị của Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu ngồi ở phía sau tương đối xa, cho dù là xa như thế này, nàng vẫn cứ bướng bỉnh mà nhìn thẳng. Cảm giác này có chút kỳ quái, Bùi tú tài cảm thấy, loại ánh mắt này ẩn chứa một loại dò xét và phán đoán, tựa hồ đang cân nhắc lợi hại và phán xét điều gì đó. Nói rộng ra một chút, là một loại ánh mắt chứa đầy bắt bẻ.

Hắn làm ra động tác, muốn nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Diệu là cái gì, liền thấy thiếu nữ cầm cây bút trên bàn lên, cúi đầu. Bùi Lang trong lòng cười khổ, lắc đầu, một tiểu cô nương làm sao có thể có loại biểu cảm từ trên cao nhìn xuống như vậy? Đến mức dò xét và phán đoán càng không thể nào, Thẩm Diệu chính là người vụng về nhút nhát nhất  trong toàn bộ Quảng Văn Đường.

Hắn sửa sang lại đồ đạc, rồi bắt đầu bài giảng hôm nay.

Toàn bộ học trò năm hai đều có chút buồn ngủ.

Tiết học tính toán vốn dễ làm cảm thấy nhạt nhẽo, mặc dù Bùi tú tài dạy xuất sắc như thế nào, đều là thiếu niên, thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, là tuổi chạy nhảy bên ngoài, sao có thể chịu nghe được. Cộng thêm lại là thời tiết cuối thu mát mẻ, mọi người đều có chút buồn ngủ.

Nếu là tiên sinh khác, chắc chắn bắt đầu cầm thước răn dạy, nhưng Bùi Lang là người ôn hòa nhất, cũng không trừng phạt học trò. Trong lớp học của hắn, lá gan của mọi người cũng là lớn nhất. Ngoại trừ Thẩm Thanh thường chiếm vị trí thứ nhất trong tính toán chăm chú lắng nghe, còn lại đều buồn chán và làm việc riêng của mình.

Hôm nay Thẩm Diệu lại khác.

Nàng nhìn chằm chằm Bùi tú tài không chớp mắt, ngồi ngay ngắn, dướng như lắng nghe cực kỳ nghiêm túc. Điều này thật sự là có chút không thể tưởng tượng, bởi vì ngày thường nàng chán ghét học nhất, tính toán càng không có hứng thú. Trước mắt không ngủ đã là kỳ tích, lại còn nghiêm túc nghe giảng bài?

Ngồi cùng bàn với Thẩm Diệu là một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy mỏng thêu hoa văn hoa cúc, vẻ mặt có chút kiêu căng, thấy Thẩm Diệu như thế, không khỏi kinh ngạc, đối với hành động nghiêm túc nghe giảng bài của Thẩm Diệu, thỉnh thoảng liếc nhìn.

Thẩm Diệu làm sao có thể quản được nhiều như vậy? Kiếp trước nàng đối tính toán không có hứng thú, nhưng sau khi trở thành Hoàng Hậu, vừa mới bắt đầu mọi thứ đều không ổn định, duy trì sinh hoạt trong hậu cung cũng phải tính toán tỉ mỉ. Nàng là một Hoàng Hậu cũng phải giảm bớt chi phí, ước chừng sau khi tự mình làm, liền cảm thấy việc tính toán cũng không quá khó khăn. Trong hậu cung, từ chi phí lớn như lễ nghi đến chi phí nhỏ như cái ly, điểm tâm cho phi tần, có rất nhiều tài khoản linh tinh, tất cả đều đã được xem xét từng cái một. Những quyển sách tính toán này được tính là cái gì?

Nàng chẳng qua là muốn nỗ lực thêm chút để nhìn rõ đến tột cùng Bùi tú tài là cái dạng người gì.

Chỉ có như vậy, nàng mới biết đối với dạng người này dùng thủ pháp là thích hợp.

Vẻ tập trung của nàng trong mắt cô gái bên cạnh đã thập phần không giống bình thường. Sau khi tiết học tính toán kết thúc, Bùi tú tài rời đi, Thẩm Diệu mới thu hồi ánh mắt.

Cô gái bên cạnh đẩy đẩy nàng, giọng điệu kinh ngạc nói: “Thẩm Diệu, có phải cô bị trúng tà hay không?”

“Sao lại nói như vậy?” Thẩm Diệu hỏi.

Cô gái trước mặt là Phùng An Ninh đích nữ của Quang Lộc gia. Lúc trước Phùng gia cũng một quan chức triều đình cao quý ở kinh thành, Phùng An Ninh từ nhỏ được nuôi dạy thành tính tình kiêu căng. Nhưng kiếp trước, Phùng lão gia đứng nhầm bên, sau khi tân hoàng đăng cơ đã bị cách chức, Phùng gia vì bảo toàn nữ nhi này, chỉ có thể đem gả sớm nàng cho một vị biểu ca bà con xa. Sau khi Phùng gia thất bại, Phùng An Ninh gả chồng cũng không có kết cục tốt đẹp. Vị kia biểu ca cũng là một tên bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, Phùng An Ninh vào cửa chưa được một năm, đã nuôi một người vợ lẻ bên ngoài, còn có một đứa con trai, còn mắng nàng là gánh nặng mà Phùng gia lưu lại. Tính tình Phùng An Ninh sao có thể chịu ủy khuất, lập tức liền cầm kéo tìm vợ lẻ bên ngoài đồng quy vu tận.

Mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước giờ đây tựa như mây khói thoảng qua Nhìn cô gái kiêu ngạo trước mặt, làm sao có thể tưởng tượng được kết cục mục nát sau này?

Thẩm Diệu lúc này đang nhìn thiếu niên thiếu nữ ở Quảng Văn Đường, tựa như đang nhìn mấy đứa trẻ như Phó Minh cùng Uyển Du vậy, thật ra khó có thể tức giận. Ngoại trừ loại tiểu nhân khẩu thị tâm phi giống Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt kia, hầu hết mọi người, đều bất quá là những đứa trẻ bị nuông chiều hỏng mà thôi. Mà nhưng thiếu niên thiếu nữ được nuông chiều này, trong tương lai bất quá mười mấy năm nữa thôi, sẽ lãnh hội sự tàn khốc vận mệnh.

Thấy nàng không nói lời nào, Phùng An Ninh có chút bất mãn, nói: “Cô là đang cố ý làm lơ ta sao? Thẩm Diệu, hôm nay cô khắc khổ như vậy, chẳng lẽ là vì bài khảo thí một tháng sau. Nghe tỷ tỷ cô nói, cô đang muốn tận dụng việc khảo thí để đươc chú ý, muốn cho Định…… người khác nhìn thấy cô.”

Dù sao cũng là một đứa trẻ, sau khi nghe Bùi tú tài nói xong, bây giờ cũng không nói chuyện mình ái mộ Định Vương nữa.

“Khảo thí?” Thẩm Diệu nhướng mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play