Đại trạch viện gam màu đen trắng cùng phiến đá xanh, cột đỏ son, lan can chạm khắc hoa văn thu hải đường phức tạp. Trời vừa mưa suốt đêm, những hạt mưa còn lăn trên phiến lá và rơi xuống đất.

Trên bàn, lư hương nhỏ bằng vàng được chế tác theo hình dáng một con thú nhỏ tinh xảo, tỏa ra hương thơm thủy mộc, đặc biệt thoải mái vào một ngày đầu thu.

Trên giường bốn góc đều treo những chiếc túi màu sắc rực rỡ có tua rua. Bên cạnh chiếc trường kỷ mềm mại, hai nha hoàn vóc dáng cao cao đang cẩn thận quạt cho chủ nhân của mình.

“Trời lạnh còn rơi vào trong nước, cả người nóng đến đáng sợ. Tiểu thư đã ngủ một ngày một đêm rồi, đại phu nói đã đến lúc phải tỉnh lại, sao không có động tĩnh gì vậy?” Nha hoàn mặc bộ váy màu xanh nhạt không giấu được sự lo lắng.

“Cốc Vũ, đã hơn nửa canh giờ, sao đại phu vẫn chưa tới đây?” Một nha hoàn áo tím khác hỏi.

“Nhị thái thái bên kia đang theo dõi chặt chẽ, đây được coi là một vụ bê bối, trong phủ đang giấu kín.” Cốc Vũ nhìn thoáng qua người trên giường: “Phu nhân cùng Lão gia đều không ở kinh thành, Đại thiếu gia cũng không có ở đây, lão phu nhân lại thiên vị Đông viện, Bạch Lộ cùng Sương Hàng đi tìm đại phu còn chưa trở về, chẳng lẽ bị người ngăn lại sao? Đây là muốn ép Tiểu thư vào đường cùng! Không được, ta phải ra ngoài nhìn xem.”

Vừa dứt lời, đã nghe được người trên giường phát ra một âm thanh yếu ớt.

“Tiểu thư tỉnh rồi!” nha hoàn áo tím kinh ngạc hét lên, vội vàng chạy đến mép giường, nhưng nhìn thấy cô gái trên giường xoa xoa trán, chậm rãi ngồi dậy.

“Kinh Trập……” Thẩm Diệu lẩm bẩm.

“Nô tỳ ở đây,” nha hoàn áo tím nắm lấy tay Thẩm Diệu cười: “Tiểu thư, người thấy đỡ hơn chưa? Ngủ một ngày một đêm, thấy hơi nóng đã giảm nhưng không tỉnh, nô tỳ còn đang nghĩ lại đi tìm đại phu một chuyến.”

“Tiểu thư, muốn uống chút nước không?” Cốc Vũ đưa một chén trà.

Thẩm Diệu có chút hoang mang nhìn hai người trước mặt.

Nàng có bốn nha hoàn thân cận, Kinh Trập, Cốc Vũ, Bạch Lộ, Sương Hàng, đều là những cô gái ngoan ngoãn thông tuệ nhanh nhạy. Đáng tiếc không ai trong số họ có thể lưu lại đến cuối cùng.

Khi nàng còn là con tin của Tần Quốc, Cốc Vũ đã chết ở trong tay Thái Tử Tần Quốc vì bảo hộ nàng không bị Thái Tử Tần Quốc nhục nhã. Bạch Lộ cùng Sương Hàng, một người chết trên đường bồi giá Uyển Du hòa thân, người còn lại chết trong hậu cung nơi cùng Mi phu nhân tranh sủng.

Về phần Kinh Trập, cô là người đẹp nhất còn sống, lúc trước vì giúp Phó Tu Nghi thượng vị, mượn sức quyền thần, Kinh Trập cam chịu làm thiếp, dùng sắc đẹp mê hoặc quyền thần cúi đầu, cuối cùng bị thê tử quyền thần tìm được cớ phạt gậy đánh chết.

Sau khi biết Kinh Trập chết, Thẩm Diệu đã khóc rất nhiều, thiếu chút nữa sinh non.

Hiện giờ Kinh Trập bình anh đứng trước mặt mình, dung mạo vẫn đẹp như tranh vẽ, Cốc Vũ mỉm cười nhìn nàng, hai nha hoàn đều mười bốn mười lăm tuổi, khiến Thẩm Diệu nhất thời cảm thấy hoảng hốt.

Sau một lát, nàng mới cười khổ rồi nhắm mắt lại: “Ảo giác trước khi chết này cũng quá mức chân thật đi.”

“Tiểu thư đang nói cái gì?” Cốc Vũ đặt chén trà sang một bên, đưa tay sờ trán Thẩm Diệu: “Chẳng lẽ là sốt đến mơ hồ?”

Bàn tay chạm vào trán lạnh lẽo, thoải mái mà chân thật, Thẩm Diệu chợt mở mắt, ánh mắt đột nhiên sắc bén. Nàng từ từ cúi đầu xuống và nhìn vào tay mình.

Đó là đôi bàn tay trắng nõn mềm mại, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, thoạt nhìn có vẻ tròn trịa, đáng yêu, chính là đôi bàn tay sống trong nhung lụa.

Đây không phải bàn tay của nàng.

Tay của nàng đã chai sạn khi cùng Phó Tu Nghi xem xét thời thế, xử lý việc triều chính, nàng chấp bút từng quyển sổ sách, bị đối xử như một nha hoàn ở Tần Quốc, tranh đấu trong hậu cung vì Phó Minh và Uyển Du, giặt giũ quần áo ở lãnh cung, tay nàng đầy vết chai, khớp xương sưng đen sạm, sao có thể thanh tú mảnh dẻ như vậy?

“Mang cho ta một cái gương lại đây.” Thẩm Diệu nói. Giọng nàng vẫn còn yếu ớt, nhưng ngữ khí lại kiên định.

Cốc Vũ cùng Kinh Trập hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Kinh Trập đi lấy một chiếc gương đưa cho Thẩm Diệu.

Trong gương đồng, thiếu nữ có khuôn mặt tròn, vầng trán đầy đặn, một đôi mắt hạnh to hơi hơi đỏ lên, chiếc mũi tròn và cái miệng nhỏ. Vẫn là gương mặt trẻ con, không thể nói là quá xinh đẹp nhưng hơn hẳn là dáng vẻ tươi tắn đáng yêu ngoan ngoãn nhút nhát.

Đó là khuôn mặt của một thiếu nữ từng được hoàng gia hết lời khen ngợi vì vẻ ngoài “Vượng phu” của mình.

Chiếc gương trong tay Thẩm Diệu đột nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn, tiếng mảnh vỡ đập vào tim nàng, tạo ra một cú sốc lớn.

Nàng véo mình thật mạnh, hai dòng nước mắt nóng hổi lăn xuống.

Trời xanh không phụ người, trời xanh không phụ nàng!

Nàng đã trở lại!

Cốc Vũ cùng Kinh Trập hoảng sợ, Cốc Vũ vội vàng nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất, lo lắng nói: “Tiểu thư, cẩn thận chọc vào chân.”

“Sao Tiểu thư lại khóc?” Kinh Trập dùng khăn lau mặt cho Thẩm Diệu, lại thấy vẻ mặt của Thẩm Diệu kỳ quái, giống như vừa khóc vừa cười, trong miệng lẩm bẩm: “Ta đã trở về……”

Nàng ôm lấy Kinh Trập: “Hiện tại là năm bao nhiêu?”

Kinh Trập có chút sợ hãi, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Minh Tề năm thứ 68. Tiểu thư bị làm sao vậy? Cảm thấy trong người không thoải mái sao?”

“Minh Tề năm thứ 68, Minh Tề năm thứ 68……” Thẩm Diệu Diệu mở to hai mắt, Minh Tề 68 năm, năm ấy nàng mười bốn tuổi, gặp được Phó Tu Nghi, lưu luyến si mê Phó Tu Nghi, thậm chí còn nói với phụ thân thỉnh cầu được gả cho Phó Tu Nghi!

Mà hiện tại…… lời của Cốc Vũ vang lên trong tai nàng: “Tiểu thư chớ có dọa bọn nô tỳ, chỉ mới vừa hạ sốt, chẳng lẽ là thần trí có chút không rõ ràng sao, Đại tiểu thư cũng thật sự quá tàn nhẫn, đây không phải muốn mạng của tiểu thư sao……”

Kiếp trước Thẩm Diệu dành phần lớn thời gian đi theo bên cạnh Phó Tu Nghi, vì hắn bôn ba, những ngày sống ở Thẩm phủ lại quá vô vị. Mọi thứ liên quan đến Phó Tu Nghi nàng nhớ rất rõ.

Thẩm Thanh nói với nàng Phó Tu Nghi muốn tới Thẩm phủ bái phỏng nhị thúc cùng tam thúc, đồng thời kéo nàng cùng đi nhìn trộm, lúc đợi ở hoa viên, Thẩm Thanh đã đẩy nàng từ trên hòn non bộ xuống.

* Người ướt sũng được vớt lên từ trong hồ nước, cùng lúc ấy còn có quan viên đồng liêu khác, họ cho rằng đang xem trò cười của Thẩm phủ. Việc nàng say mê Định Vương đã lan truyền khắp kinh thành từ nửa năm trước, lúc này, bất quá chỉ là tăng thêm chuyện cười.

Kiếp trước, sau khi tỉnh lại, nàng tố cáo Thẩm Thanh đẩy nàng xuống hồ, nhưng không ai tin tưởng nàng, Thẩm Diệu cảm thấy vô cùng oan ức, bị lão phu nhân trừng phạt, cấm ở Phật đường, khiến nàng không thể ra ngoài trong dịp Trung thu. Thẩm Nguyệt bí mật thả nàng ra, đưa nàng đến yến tiệc của Bắc Đường, để rồi biến mình thành trò cười cho thiên hạ.

Thẩm Diệu nhắm mắt.

Thẩm gia có ba phòng, đại phòng Thẩm Tín, chính là phụ thân của Thẩm Diệu, là nhi tử của lão tướng quân cùng chính thê. Chính thê chết bệnh ở tuổi trung niên, lão tướng quân cưới thêm vợ kế, vợ kế sinh nhị phòng Thẩm Quý cùng tam phòng Thẩm Vạn. Sau khi lão tướng quân qua đời, hiện giờ vợ kế đã thành lão phu nhân, Thẩm gia không tách ra, huynh đệ ba người nâng đỡ lẫn nhau, tình cảm rất tốt, một đoạn giai thoại hay được truyền lại.

Thẩm gia đã nhiều đời chiến đấu trên lưng ngựa, nhưng đến thế hệ Thẩm Tín, ngoại trừ đại phòng nắm giữ binh quyền, nhị phòng cùng tam phòng lại là quan văn. Thẩm Tín quanh năm chinh chiến bên ngoài, Thẩm phu nhân cũng theo chồng tòng quân, Thẩm Diệu vẫn luôn bị bỏ lại ở Thẩm phủ cho Lão phu nhân cùng hai thẩm thẩm đích thân dạy dỗ.

Dạy tới dạy lui, thành một kẻ chẳng làm nên trò trống gì, không học vấn, không tài năng gì, gặp nam nhân liền không biết xấu hổ mà dính lấy.

Kiếp trước, nàng cảm thấy thẩm thẩm cùng lão phu nhân đối xử rất tốt với nàng, Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh phải học quy củ lễ nghi, nàng không cần phải học bất kỳ cái gì. Hiện giờ xem ra, có vẻ như đó chỉ là hồi chăm sóc hoàn toàn khập khiễng.

Khinh nàng khi cha mẹ và huynh trưởng không ở bên cạnh, vì vậy họ lá phải lá trái chỉ muốn cho Thẩm Tín cùng Thẩm phu nhân mỗi lần hồi phủ đều cảm thấy, nữ nhi này càng ngày càng bướng bỉnh hơn trước.

Kiếp này, nàng lại muốn nhìn, những người này sẽ mặt dày vô sỉ lặp lại những thủ đoạn cũ của mình như thế nào!

Đang nghĩ ngợi, liền nghe được tiếng nha đầu đang quét sân bên ngoài chạy vào nói: “Tiểu thư, nhị tiểu thư tới thăm người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play