Tô gia là một đại gia tộc nắm giữ quân mã, phàm là đại quan phụ trách binh mã, lương thảo,…dường như luôn là đặc biệt cao hơn người khác một bậc.

Địa vị của Quân mã Tô gia vô cùng nổi trội, nhưng kể từ khi Minh Tề khai quốc tới nay đều luôn tuân theo. Bình Nam bá Tô Dục cũng như thế. Xem ra, Tô gia sẽ vinh hoa gấm vóc rất lâu, tất nhiên không thể trường trường cửu cửu. Có lẽ mọi trung thần đều sẽ có cùng một suy nghĩ như vậy, chỉ cần tận trung làm việc, hoàng gia tất nhiên sẽ không bạc đãi họ.

Chỉ là từ xưa đến nay gần vua như gần cọp, việc trên đời này, ai có thể nói được bất cứ điều gì?

Tô Dục đã hơn bốn mươi tuổi, cũng coi như ân ái cùng phu nhân, tuy có có vài thiếp thất, nhưng thiếp thất đều sinh được con gái. Tổng chỉ có hai vị đích tử, bởi vậy việc giáo dục đối với mấy đứa con trai luôn đặc biệt nghiêm khắc.

Đại nhi tử Tô Minh Phong đã làm quan từ khi còn trẻ, hắn cũng nắm giữ quyền phụ trách quân mã, thậm chí nửa năm vừa qua làm còn muốn xuất sắc hơn Tô Dục một chút. Khoảng thời gian trước Tô Minh Phong cùng các Thái Y của Viện Thú Y thương lượng về việc cải cách một số quy định quân mã, số lượng quân mã chết vì bệnh dịch ngựa nhờ đó mà mỗi năm đã giảm đi một nửa, đây chính là lập được công lớn. Chỉ đợi tháng sau, sau khi có báo cáo thống kê quân mã trong triều, Tô Minh Phong nhất định sẽ được ban thưởng.

Ban thưởng chỉ là thứ yếu, chủ yếu chính là vinh quang mà nó mang lại. Tô Dục đã đã hơn bốn mươi tuổi, hiện giờ Tô Minh Phong đã đến tuổi, nên là con kế nghiệp cha, mở rộng danh tiếng cho Tô Minh Phong. Nếu Tô Minh Phong xuất sắc hơn nữa, nói không chừng sẽ trở thành tâm phúc được giữ lại cho trữ quân tiếp theo.

Đại nhi tử xuất sắc như thế, Tô Dục đương nhiên vui vẻ không thôi, nhưng tiểu nhi tử lại khiến ông đau đầu. Có lẽ là tiểu nhi tử Tô Minh Lãng là do phu nhân có được khi tuổi đã khá lớn, phu nhân rất yêu quý, nuôi dạy thành tính tình được nuông chiều. Đừng nói là ưu tú giống như đại nhi tử, còn có vẻ tụt hậu so với các bạn cùng trang lứa một ít.

Vốn dĩ Tô Minh Lãng không phải là trưởng tử, tự nhiên không cần kế thừa địa vị thế tử, có ngốc hay không cũng không quan trọng. Nhưng Tô Dục tính tình quật cường, làm sao có thể dung túng cho nhi tử nhà mình có nửa điểm không tốt. Vì thế mỗi lần khảo thí ở Quảng Văn Đường, trở về tiểu nhi tử đều bị răn dạy, phu nhân lại ra bênh vực, thật sự là có chút gà bay chó sủa.

Nhưng, chỉ hôm nay thì không, Tô Dục đang ở thư phòng cùng Tô Minh Phong thương lượng sự tình. Hai cha con có vô số chủ đề để nói về quân mã. Tô lão gia khá đắc ý, sinh được một nhi tử ưu tú như vậy, còn có cái gì không hài lòng. Đang nói liền nói đến chuyện Tô Minh Phong sẽ được ban thưởng vào tháng sau.

“Theo ta thấy, lần này Bệ hạ nhất định sẽ phong quan. Tạm thời không nói đến ban thưởng châu báu gì đó, cha chỉ mong con đường làm quan của con vững vàng hơn. Hiện giờ Hung nô đang có động thái, lực lượng quân mã cần được chú ý nhiều hơn. Minh phong a, chỉ cần con được bệ hạ coi trọng, ngày sau Tô gia chúng ta sẽ càng đi càng xa. Đệ đệ con còn nhỏ, Tô gia, cần con làm trụ cột.”

Tô Minh Phong gật đầu đồng ý. Hắn đang ở độ tuổi thiếu niên và toát lên một thái độ chính trực. Nhưng cũng không khỏi lộ ra vài tia đắc ý trong ánh mắt, là một thiếu niên đang ở thời kỳ tranh đua nhất. Huống chi còn xuất phát từ lời khẳng định của phụ thân, dù hắn luôn là trầm ổn trong công vụ, nhưng giờ phút này cũng tràn đầy vui vẻ.

Hai cha con tâm tình đang vui vẻ, liền nghe được người hầu ở ngoài cửa gọi: “Lão gia, nhị thiếu gia đã về rồi.”

Đúng là lúc Tô nhị thiếu gia Tô Minh Lãng tan học. Mỗi ngày khi Tô Minh Lãng tan học, đều sẽ bị gọi vào trong thư phòng Tô lão gia để kiểm tra bài một hồi, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tô lão gia có chút đau đầu xoa xoa trán, nhìn đại nhi tử ưu tú, rồi lại nhìn tiểu trư nhi tử dại dột, thật sự có chút buồn cười. Mỗi ngày Tô Minh Lãng tới thư phòng, cuối cùng cuối cùng chỉ khiến Tô Dục phát hỏa.

Hôm nay cũng vậy.

Tô Minh Lãng chậm rãi đi vào thư phòng, bĩu môi, gọi: “Cha, đại ca.”

Hắn giống như một quả bóng cao su tròn vo, ngốc đến đáng yêu. Tô Minh Phong cười sờ sờ đầu đệ đệ: “Minh Lãng, hôm nay ở học đường có tốt không.”

Tô Minh Lãng mím môi, không lên tiếng. Mỗi lần hắn làm như vậy, có nghĩa là, quá không tốt, một chút cũng không tốt. Bị tiên sinh răn dạy.

Tô lão gia nghiêm mặt nói với Tô Minh Lãng: “Duỗi lòng bàn tay ra.”

Tô Minh Lãng co rúm lại một chút, ủy ủy khuất khuất vươn tay, liền thấy lòng bàn tay trắng nõn mềm mại có vài vết đỏ, không phải dấu vết bị thước đánh thì là cái gì?

Vẻ mặt Tô lão gia như sớm đã dự đoán được, nhưng Tô Minh Phong lại có chút đau lòng đệ đệ nhà mình, hỏi: “Sao tiên sinh lại đánh mạnh như vậy? đệ ấy cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.”

“Là do các người cả ngày nuông chiều như vậy, mới chiều hư hắn!” Tô lão gia nghe vậy nổi trận lôi đình, tức giận nói: “Hôm nay lại là sai ở đâu.”

Tiểu Tô Minh Lãng dừng một chút, sau đó làm nũng nói: “Tiên sinh bảo ta viết bốn chữ Thỏ Tử Hồ Bi, ta viết không được……”

“Con muốn ta nói cái gì về con!” vẻ mặt Tô lão gia vô cùng đau đớn: “Viết cái chữ cũng viết không ra, nhìn xem có vị đại thiếu gia nào giống như ngươi không. Ở tuổi của con đại ca con đã bắt đầu đọc sách quân mã. Thể diện Tô gia ta đều bị con ném đi hết rồi!”

Tô Minh Phong vừa định khuyên nhủ, liền nghe được nhị đệ nhà mình thút tha thút thít nức nở nói: “Mặc dù con viết không ra bốn chữ Thỏ Tử Hồ Bi, lại viết ra được sáu chữ Giảo Thố Tử, Tẩu Cẩu Phanh*. còn nhiều thêm hai chữ”. Nếu đều là ý nghĩa giống nhau, viết ra Giảo Thố Tử, Tẩu Cẩu Phanh không phải giống nhau sao?”  (*Thỏ chết rồi, chó bị phanh thây)

“Nói hươu nói vượn.” Tô lão gia quả thực không biết nên nói gì. Tô Minh Phong cười cười, nói: “Nhị đệ, hai cái chữ này cũng không phải cùng một nghĩa?”

“Vậy đó là có nghĩa gì?” Tô Minh Lãng ngẩng mặt lên hỏi.

“Thỏ Tử Hồ Bi nghĩa là con thỏ đã chết, hồ ly cảm thấy chính mình có tương đồng vận mệnh nên cảm thấy bi thương. Mà Giảo Thố Tử, Tẩu Cẩu Phanh có nghĩa là con thỏ xảo quyệt đã chết rồi, vì thế chó dùng để săn thỏ cũng không còn giá trị, cũng sẽ bị phanh thây. Là nói một khi không có giá trị lợi dụng, không thể sử dụng để kiếm lời, những công cụ đó có thể bị loại bỏ. Giảo Thố Tử, Tẩu Cẩu Phanh cùng Qua Cầu Rút Ván lại có chút giống nhau.” Tô Minh Phong là một ca ca tốt, rất kiên nhẫn trả lời câu hỏi của đệ đệ mình.

Nhưng Tô Minh Lãng lắc lắc đầu, vẻ mặt vẫn nghi hoặc nói: “Nếu đều là sau khi con thỏ đã chết mới có thể phát sinh sự việc, không phải hẳn là giống hệt nhau sao. Tóm lại con thỏ cũng là đã chết.”

Tô Minh Phong đang muốn giải thích, thấy phụ thân mình đột nhiên hơi khựng lại, nhỏ giọng lặp lại: “Con thỏ đã chết?”

“Đúng vậy,” Tô Minh Lãng xòe lòng bàn tay ra, khuôn mặt mũm mĩm mang theo vẻ ngây thơ và bướng bỉnh: “Tóm lại đều là con thỏ đã chết. Ý tứ không phải nói là, chỉ cần con thỏ đã chết, hồ ly hay chó săn cũng đều phải xui xẻo sao. Nếu mọi thứ đều sẽ gặp xui xẻo, nên không phải những từ này đều có nghĩa giống nhau sao.”

Giảo Thố Tử, Tẩu Cẩu Phanh, đều là quy luật tự nhiên. Sở dĩ truyện ngụ ngôn là truyện ngụ ngôn tất nhiên phải có một đạo lý mà nó thể hiện trong cuộc sống

Con thỏ đã chết, hồ ly thông minh hơn chó săn một chút, ước chừng có thể nhìn thấy sự kết cục của chính nó. Chính là, ai mới là chó săn? Kết cục gì sẽ xảy ra với chú chó giúp chủ đi săn thỏ?

Sắc mặt Tô Dục dần dần trầm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play