Tối cao vô thượng nhất chính là hoàng quyền. Cái lợi hại hơn hoàng quyền lại là miệng của bách tính.
Tuy có thể động thủ sát phạt để trấn áp, nhưng mà nếu thật đến ngày đó, dân chúng sẽ không nói bừa, gặp trên đường biết đưa mắt ngó, chuyện chê sẽ cười truyền đi, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Hoàng thất Minh Tề ước chừng chính là như vậy, rõ ràng bên đã làm quá nhiều chuyện bẩn thỉu, nhưng vẫn là một bộ mặt quan tâm đến giang sơn xã tắc. Họ yên tâm hưởng thụ thế gia cung phụng và bảo hộ, nhưng cuối cùng lại quay lưng với họ.
Lời nói này của Thẩm Diệu khiến mọi người có mặt cũng dần dần im lặng.
Các vị cô nương thì đang nghĩ đến vinh quang của tổ tiên, nếu là con của phủ võ tướng lại càng cảm động hơn. Các học sinh nam vẫn đang trong độ tuổi huyết khí dâng trào, nên dù đi đến đâu chiến trường hay tướng sĩ đều làm cho người khác kính nể, mọi người tự nhiên sẽ ngưỡng mộ các anh hùng.
Nhưng cũng có người không thống khoái như vậy.
Ở đây ba vị hoàng tử Minh Tề, đều là không hẹn mà đồng loạt nhíu mày. Người khác không biết, nhưng bọn họ biết hoàng thất hiện tại có ý đồ đối đãi với các thế gia như vậy. Nhà họ Thẩm cây to đón gió, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị hoàng đế kiếm cớ diệt trừ. Tuy nhiên, nhà họ Thẩm đã có thanh danh rất tốt trong lòng dân chúng nhiều năm như vậy, muốn lật đổ cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Bây giờ lời nói này của Thẩm Diệu tựa hồ như đang khóc thương cho tướng sĩ, nhưng kì thực lại là ca tụng huân công, đặt các tướng sĩ vào vị trí được mọi người chú ý. Hoàng thất mà có một mảy may nào không thích đáng, ở phương diện đạo nghĩa này đều là không hợp đạo lý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play