Phó Tu Nghi là người trong hoàng thất, đối với thủ đoạn của hoàng gia đương nhiên không thể hoàn toàn không biết gì cả, tiếng vang thanh thúy của chung trà rơi xuống đất, nhìn như lơ đãng, cũng đã phá vỡ tiết tấu của các nhạc công trên sân khấu, làm những âm điệu mê hoặc nhân tâm đó không thể tiếp tục. Đương nhiên hắn muốn xem người khởi xướng là ai, bản thân Phó Tu Nghi là một người thận trọng và đa nghi, hắn không cho rằng đối phương là vô ý.
Một cô nương áo tím đang chống cằm nói chuyện với những người xung quanh, vẻ mặt lạnh lùng và xa cách, lại có một loại khí chất nói không nên lời, tách biệt rõ ràng với những người xung quanh.
“Cửu đệ là đang nhìn ai?” Chu Vương Phó Tu An nhìn theo ánh mắt của Phó Tu Nghi, lộ ra một nụ cười hiểu rõ: “Nói đến trong huynh đệ của chúng ta, chỉ có cửu đệ là chưa cưới vợ. Phụ hoàng không phải đã nhiều lần đề cập đến vấn đề tuyển phi của cửu đệ sao, như thế nào, cô nương đang nhìn kia là tiểu thư trong phủ nhà ai, trông rất tốt. Không biết là thân thích của vị nào nơi này, có ai biết không?”
“Là ngũ tiểu thư trong phủ uy vũ đại tướng quân, học trò của tại hạ.” Bùi Lang đứng cách đó không xa, nghe vậy liền đáp.
“Ngũ tiểu thư trong phủ uy vũ đại tướng quân?” Tĩnh Vương Phó Tu Huyền có trí nhớ rất tốt, có lẽ danh tiếng của Thẩm Diệu quá lớn, ngay cả hoàng thất đối với tên nàng cũng không xa lạ. Hắn nói: “Đó không phải đích nữ của Thẩm Tín Thẩm tướng quân sao? Hình như gọi là Thẩm Diệu?”
“Sao có thể là Thẩm Diệu.” Phó Tu An thờ ơ cười: “Chuyện Thẩm Diệu theo đuổi cửu đệ chúng ta toàn kinh thành đều đã biết, không phải mới mấy ngày trước còn vì nhìn cửu đệ mà bị rơi xuống nước sao? Nếu cửu đệ thật sự duyệt Thẩm Diệu, không cần phiền toái như vậy. Nói nữa, Thẩm Diệu chính là cái bao cỏ, nhìn cô nương đối diện kia xem, khí chất trầm tĩnh cao quý, sao có thể là Thẩm Diệu.”
“Tứ ca xin thận trọng, Tu Nghi không có ý này.” Phó Tu Nghi lắc đầu, nhưng ánh mắt lại rơi vào cô gái áo tím phía nữ quyến tịch.
Trong lòng hắn không khỏi sửng sốt, Thẩm Diệu là người nào, ở trong mắt hắn, không khác gì những cô nương ái mộ hắn. Những cô nương ngưỡng mộ hắn ít nhất ở bề ngoài sẽ giả vờ dè dặt, trước sau luôn biết một chút lễ nghi, mà Thẩm Diệu…… Ước chừng ngoài việc nhìn hắn ngẩn người, cái gì cũng sẽ không. Đương nhiên hắn cũng sẽ không nhìn một bao cỏ mà cả thành Định Kinh chê cười, nếu không phải vì nể mặt Thẩm Tín, hắn nhất định sẽ thể hiện rõ sự chán ghét của mình.
Mà Thẩm Diệu trong trí nhớ của hắn, luôn thích mặc quần áo màu xanh đỏ loè loẹt, đam mê đồ trang sức bằng vàng, hung tợn tô son trát phấn lên mặt, giống như một một vai hề trong hát tuồng, mà là sân khấu ở nông thôn. Mà cô nương áo tím đối diện kia, làn da giống như ngưng chi, mặt mày uyển chuyển, toàn thân quý khí lại đem rõ ràng tách biệt với những phụ nữ xung quanh, sao có thể là Thẩm Diệu?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT