Xuân Đào nhìn thấy Thẩm Diệu, vội vàng kề sát vào xe ngựa nói gì đó với người trong xe, ngay sau đó, rèm xe ngựa đã được vén lên.
Bên trong đúng là Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh, còn có Nhâm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu. Bốn người này nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Diệu, đều không khỏi ngẩn ra. Trần Nhược Thu ánh mắt lóe lên, nhưng Nhâm Uyển Vân lại nhíu mày: “Tiểu ngũ, sao ngươi ăn mặc mộc mạc như vậy?”
“Không sai,” Thẩm Thanh cũng nóng lòng muốn nói: “Trông thật sự khó coi, vẫn là mặc gì đó sáng sủa thì tốt hơn. Trong phòng ta còn có một bộ váy mới màu vàng tươi, Xuân Đào, ngươi dẫn Ngũ muội đi thay bộ váy đó đi, còn có trang sức, sao lại không mang gì vậy? Không biết, còn tưởng rằng tướng quân phủ bạc đãi ngươi.”
Nàng âm thầm đè nén sự đố kỵ trong lòng.
Kỳ thật Thẩm Thanh cũng được coi là một giai nhân thanh tú, thêm vào ngày thường ở bên ngoài lại rất phóng khoáng và quý phái, trông giống như là một quý nữ rất có quy củ. Nhưng có một điều mà nàng để ý nhất, đó là màu da nàng không được trắng nõn, có chút hơi ngâm. Là nữ nhi ai mà không muốn làn da của mình trắng như tuyết, Thẩm Nguyệt da trắng, nàng không dám nói cái gì, nhưng da của Thẩm Diệu lại trắng nõn, hôm nay lại mặc bộ váy màu xanh lá sen, càng làm nổi bật làn da trắng giống tuyết của nàng hơn. Cứ như vậy, trong ba nữ nhi của Thẩm phủ, nàng có màu da tối màu nhất, nên là đương nhiên không vui.
Thẩm Nguyệt tỉ mỉ đánh giá Thẩm Diệu, thấy nàng búi tóc rũ vân tinh xảo cũng rất là thanh nhã, kết hợp với bộ váy màu xanh lá sen thế nhưng có vẻ thập phần đoan trang. Hôm nay lại không có đeo những món đồ trang sức kia, tuy rằng cảm giác có chút mộc mạc nhưng khí chất lại tự nhiên cao quý. Nàng mỉm cười nói: “Ngũ muội, váy áo tạm thời không nói, nhưng nhất định phải đeo trang sức, dù sao cũng là thể diện của phủ chúng ta, tổ mẫu nhìn thấy ngươi trang điểm như thế cũng sẽ không vui. Còn nữa, sao ngươi lại chải tóc như vậy? Ngươi hiện giờ tuổi còn nhỏ, búi tóc song hoàn như trước kia vẫn tốt hơn.”
Sắc mặt Cốc Vũ có chút tái nhợt, nhưng nàng thân là hạ nhân, không thể chống đối chủ tử. Chỉ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhị phòng tam phòng Thẩm phủ này trong lòng đều là quỷ ý, không chút do dự hãm hại chất nữ trong nhà. Chỉ ước gì Thẩm Diệu trang điểm càng quê mùa càng tốt.
Thẩm Diệu trong lòng cười lạnh, Thẩm Nguyệt thậm chí còn lôi kéo Thẩm lão phu nhân vào, biết nàng trước kia sợ nhất chính là uy nghiêm của lão phu nhân. Đến việc chải tóc, Thẩm Nguyệt bất quá cũng lớn hơn nàng hơn một tuổi, lại có thể nói đến tuổi còn nhỏ. Nàng chải búi tóc phi tiên cho mình, mặc chiếc váy lụa mỏng màu hồng nhạt nhẹ nhàng như tiên nữ, muốn làm tuyệt sắc tài nữ, dựa vào cái gì nàng liền phải tới lót đường?
Sau khi bọn họ nói xong, thấy Thẩm Diệu không nói lời nào, chỉ là mỉm cười nhìn bọn họ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Rốt cuộc, Thẩm Thanh bị ánh mắt đó nhìn có chút không được tự nhiên, quát lớn với nha hoàn đứng bên xe: “Xuân Đào, còn thất thần làm gì? Không nhanh dẫn Ngũ muội đi thay quần áo?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT