Sau khi Quế ma ma rời đi, Thẩm Thanh từ phía sau bình phong bước ra.
Nàng bò đến bên cạnh Nhậm Uyển Vân, dựa sát vào mẫu thân, giọng điệu không giấu nổi sự tức giận: “Mẫu thân, Thẩm Diệu không chịu từ bỏ Định Vương điện hạ, con phải làm sao bây giờ?”
Trong ba phòng của Thẩm gia, Đại phòng chắc chắn là chức quan lớn nhất, nếu là Thẩm Diệu xin Thẩm Tín tứ hôn chắc sẽ có khả năng rất lớn. Nhưng nàng cũng ái mộ Định Vương, nếu là Thẩm Diệu thành, nàng sẽ như thế nào?
Định Vương điện hạ phong thần tuấn lãng như vậy, lại có thể bị một kẻ vụng về vô tri như Thẩm Diệu chiếm đoạt. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Thẩm Thanh đều trở nên không cam tâm.
“Yên tâm, ở Thẩm phủ này không ai có thể qua được con.” Nhâm Uyển Vân nói: “Thẩm Diệu tính tình vụng về, không có gì phải sợ. Mẫu thân tự nhiên có biện pháp để nó không gả được cho Định Vương điện hạ, nhưng thật ra con……” Nàng thở dài: “Con cũng nên nghiêm túc nhìn người bên Thu Thủy Uyển, con cho rằng nhị nha đầu chính là một đứa tốt? Con có ý muốn như vậy, nhị nha đầu chưa chắc là không có.”
“Thẩm Nguyệt?” Thẩm Thanh nhíu nhíu mày: “Cô ta cũng ái mộ Định Vương điện hạ? Sao có thể?” Thẩm Thanh nói: “Nếu cô ta thật sự thích Định Vương điện hạ, tam thúc cũng không thể so với đại bá, cũng không thể nói được. Nhìn tới nhìn lui, chẳng có gì phải sợ cả.”
“Con nha,” Nhâm Uyển Vân tức giận chỉ chỉ vào trán Thẩm Thanh: “Kêu ta làm sao yên tâm. Tam thẩm con là một người rất lợi hại, lúc trước cùng tam thúc con……” Dường như ý thức được những lời này không nên nói trước mặt con cái, Nhâm Uyển Vân đột nhiên dừng lại. Chỉ là nói: “Tóm lại, Ngũ nha đầu con đừng để trong lòng, mẫu thân tự nhiên có cách.”
“Cảm ơn mẫu thân.” Thẩm Thanh ngọt ngào nói. Hai mẹ con cười đùa với nhau.
Trong Thu Thủy Uyển, Trần Nhược Thu đang ngồi ở bàn viết chữ.
Nàng là một nữ tử xuất thân từ thư hương thế gia, tài năng vô hạn, mặc dù đã lập gia đình, nhưng vẫn thường thích viết chữ đọc sách. Thẩm Nguyệt đứng sau lưng nàng, mặc một bộ váy tơ lụa màu vàng nhạt, dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh, nhìn giống như là một tiểu Trần Nhược Thu.
“Mẫu thân, sao vừa rồi người lại nói với Quế ma ma như vậy?” Một lúc lâu sau, nàng không nhịn được hỏi.
Quế ma ma đã tới một lần, nhưng là ngoài dự kiến, Trần Nhược Thu không những không có yêu cầu Quế ma ma ngăn cản Thẩm Diệu ái mộ Định Vương điện hạ, ngược lại còn yêu cầu Quế ma ma khuyên Thẩm Diệu, Định Vương điện hạ là một nơi đáng để gửi gắm.
“Này không phải khiến cho cô ta hạ quyết tâm gả cho Định Vương điện hạ sao.” Thẩm Nguyệt có chút oán trách.
Trần Nhược Thu đặt bút lông trong tay xuống, nhẹ nhàng thở dài, kéo tay Thẩm Nguyệt ngồi xuống trước sập, ấm áp nói: “Nguyệt Nhi, mẫu thân không phải đã nói với con, làm bất cứ chuyện gì, đặc biệt là trong hậu trạch này, đều phải vòng quanh mà làm. Như vậy ngày sau xảy ra chuyện gì, quản thiên quản địa, cũng không có ai quản tới nơi này.”
Thẩm Nguyệt lắc lắc đầu: “Mẫu thân, con không hiểu.”
Trần Nhược Thu cười cười. Nữ nhi này của nàng, ôn nhu lại tài hoa, đầu óc cũng không ngu ngốc, nhưng chung quy vẫn còn quá nhỏ. Có lẽ là do Thẩm tam lão gia quá mức yêu thương, nên không biết trong hậu trạch cũng đầy hung hiểm. Đâu giống như nàng lúc trước, lúc ở thượng thư phủ, một đám tỷ tỷ muội muội di nương thị thiếp, không một ai là đèn cạn dầu cả. Cho nên sau khi xuất giá, nàng vẫn luôn nắm chặt Thẩm tam lão gia trong lòng bàn tay.
Chỉ là cuối cùng vẫn không thể sinh được nhi tử, đây là điều đáng tiếc nhất. Thẩm tam lão gia dù có yêu thương nàng đến mấy, không có nhi tử, liền không có trọng lượng để dựa vào, sớm hay muộn Thẩm tam lão gia cũng sẽ tìm thiếp thất phá bỏ tuyệt tử, đến lúc đó…… lại là cái cảnh tượng gì?
Cho nên cô con gái này, nàng càng phải nuôi dạy thật tốt.
“Nguyệt Nhi, con cho rằng Thẩm Ngũ như thế nào?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Nguyệt suy nghĩ một hồi, rồi đáp: “Thư tính sách luận không biết, cầm kỳ thư họa không thông, tính tình nhút nhát vụng về, không giỏi ăn nói. Nếu không phải có danh hào của đại bá trấn, chỉ sợ không có ai cho cô ta mặt mũi. Đến thứ nữ kia, nhìn qua còn có vẻ đoan trang hơn cô ta.”
Nếu ai nghe thấy, chắc chắn sẽ bị sốc. Những lời hạ thấp giá trị Thẩm Diệu đến không đáng một đồng này lại phát ra từ miệng của vị đường tỷ ôn nhu này. Phải biết rằng trong tương lai bạn thân nhất của Thẩm Diệu sẽ là Thẩm Nguyệt.
“Có lẽ trước đây là như vậy,” Trần Nhược Thu lắc đầu: “Nhưng lần này sau khi rơi xuống nước, ta thấy Thẩm Ngũ đã thay đổi không ít.”
“Sao mẫu thân nói như vậy?” Thẩm Nguyệt khó hiểu.
Trần Nhược Thu cũng không biết vì sao lại có cảm giác như vậy, cũng có thể coi đó là sự giận dỗi của một tiểu cô nương khi nhất thời bị đả kích, nhưng Trần Nhược Thu gặp qua không ít người, so với một Nhị tẩu tự nghĩ mình thông minh mà nói, nàng nhìn người càng rõ ràng hơn, Thẩm Diệu trở nên thông minh hơn.
Cuộc trò chuyện của nàng cùng lão phu nhân ở Vinh Cảnh Đường, cùng với cách cư xử, hoàn toàn khác với trước kia. Chẳng lẽ chuyện của Định Vương đả kích nàng lớn đến như vậy, hoặc là vì bên cạnh có cao nhân chỉ điểm?
Bất luận như thế nào, đều không thể thiếu cảnh giác.
“Có lẽ là bởi vì chuyện của Định Vương bị đả kích. Nhưng Nguyệt Nhi, mẫu thân đã nói với con, nữ nhân thông minh không đối phó với nữ nhân, mà là đối phó với nam nhân.” Giọng nói của Trần Nhược Thu nhẹ nhàng mềm mại, như là đang hát: “Nếu con cũng có lòng với Định Vương điện hạ, vì sao phải dồn toàn bộ ánh mắt chú ý vào Thẩm Diệu. Ngay cả khi đại bá con có quyền thế, nhưng nam tử trong thiên hạ, tuyệt không có đi ái mộ một nữ tử vụng về vô tri. Định Vương điện hạ là hoàng tử, nếu là thật sự cưới một nữ tử không chấp nhận được như vậy, chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ chê cười sao?”
“Nhưng……” Thẩm Nguyệt có chút ủy khuất.
“Nghe lời mẫu thân, con không những không vì chuyện này mà xa lánh Thẩm Ngũ, mà nên thân thiết với cô ta như trước. Con phải chăm chỉ hơn, để mọi người có thể nhìn thấy tài hoa và vẻ đẹp của con. Con càng xuất chúng, cô ta sẽ càng trở nên vụng về.” Trần Nhược Thu mỉm cười, giống như đang nói về những chuyện hàng ngày, nhưng lời nói lại là từ tận đáy lòng: “Mẫu thân đã nói Quế ma ma khuyên cô ta tiếp tục ái mộ Định Vương, một nữ tử vụng về như vậy càng muốn thể hiện tấm lòng, liền hiện rõ là một người không biết xấu hổ. Định Vương điện hạ sẽ càng chán ghét cô ta hơn.”
“Cứ như vậy……” Thẩm Nguyệt dường như hiểu ra một chút.
Trần Nhược Thu sờ sờ đầu nàng: “Con là một đứa thông minh, hẳn là hiểu ý của mẫu thân. Cho nên, phải thuyết phục cô ta tiếp tục ái mộ Định Vương, ở trước mặt Định Vương bị xấu mặt. Chỉ có như vậy, Định Vương điện hạ mới có thể chú ý tới sự nổi bật của con. Cho dù cả thiên hạ đều muốn Định Vương điện hạ cưới Thẩm Ngũ, chỉ cần con có thể là người trong lòng của Định Vương điện hạ, con sẽ thắng.”
“Mẫu thân……” nói trắng ra như vậy, Thẩm Nguyệt có chút thẹn thùng vùi đầu trong ngực Trần Nhược Thu: “Con biết rồi.”
Trần Nhược Thu cười cười, lúc trước việc hôn nhân cùng Thẩm tam lão gia, cũng có rất nhiều cản trở, khi đó Thẩm tam lão gia cũng coi như là thanh niên tài tuấn, rất nhiều bà mối đến bàn chuyện hôn sự.
Vì sao lại chọn một mình nàng? Chỉ là, vì tình cờ gặp nhau trong chùa, vừa lúc nàng mặc một bộ cẩm y màu trắng đang chơi đàn dưới tán cây, bị Thẩm tam lão gia nghe thấy. Thẩm tam lão gia ấn tượng sâu sắc với nàng, sau khi trở về liền nhất quyết phải cưới nàng làm vợ.
Thẩm tam lão gia thích nghe đàn nhất, lại thích nhất là màu trắng.
Hãy xem, nhiều nữ tử tranh tranh đoạt đoạt như vậy, mà nàng vẫn là người thắng cuối cùng, là bởi vì, ngay từ đầu nàng biết, mình chỉ là đang đối phó với một người nam nhân mà thôi. Ba đích nữ của Thẩm gia thì sao? Chỉ có Nguyệt Nhi của nàng mới có thể đối phó được Định Vương điện hạ.