Mỗi ngày luôn trôi qua rất nhanh.

Thời tiết ngày càng lạnh hơn, các học trò của Quảng Văn Đường cũng bắt đầu chuẩn bị cho kỳ khảo thí cuối tháng.

Nam tử thì mong được một chức quan, còn nữ tử lại muốn thể hiện tài năng của mình, làm rạng rỡ không ít trong cân lượng gả chồng sau này, cũng hoặc là có thể được gia đình môn đăng hộ đối nào đó nhìn trúng.

Đây là điều mà con cháu của các gia đình quý tộc tất nhiên phải làm, ngay cả một cô gái mảnh khảnh như Phùng An Ninh như vậy, mấy ngày nay cũng bắt đầu nỗ lực. Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt càng không cần phải nói, đặc biệt là Thẩm Nguyệt, suốt ngày ở Đông viện đánh đàn ngâm thơ, chỉ mong lần này phải cực kỳ nổi bật mới được.

Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh đều đã mười lăm tuổi, theo quy củ cũng là tới thời điểm nên tìm xem gia đình nào đó rồi. Nữ tử trong gia đình Minh Tề, ước chừng mười sáu tuổi xuất giá, mười lăm tuổi liền có thể bắt đầu đính hôn. Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt chậm chạp còn chưa quyết định, đơn giản là vì mắt cao hơn đầu, chướng mắt hết những người tầm thường, họ quá cao ngạo, có chút không biết tốt xấu.

Rốt cuộc hai phòng này, đều không hẹn mà cùng hướng ánh mắt nhìn về phía Định Vương.

Tiên hoàng sinh chín người con trai, chỉ có lão cửu Định Vương hiện giờ chưa đính hôn, tuổi cũng không quá đôi mươi, đúng là thời điểm nên đón dâu. Tuy nhiên, vì nhiều lý do, vị trí phi tần hoàng thất này vẫn chưa được quyết định. Cũng giống như một miếng bánh thơm, trong kỳ khảo thí lần này, Định Vương cũng sẽ tự mình làm giám khảo. Vì vậy rất nhiều nữ tử đều dốc hết sức lực, chỉ ngóng trông làm hài lòng Định Vương, chờ mong có thể làm cho Định Vương đối với chính mình vừa gặp đã thương.

Thẩm Diệu lại không có ý tưởng này.

Ở một kiếp khác, nàng vẫn là một nữ tử không giỏi phong nguyệt. Ngâm thơ câu đối nàng không biết, đánh đàn nhảy múa cũng không thông. Cũng không thể đứng trên sân khấu nói về vấn đề triều chính với mọi người. Huống chi, nàng căn bản là không muốn liên quan gì đến Định Vương nữa.

Đời trước Định Vương lợi dụng Thẩm gia nàng, hại nhi nữ nàng, tàn sát cả gia tộc, sớm hay muộn cũng phải trả món nợ này. Đã là nợ máu, sao có thể làm vợ chồng?

Phùng An Ninh hỏi nàng: “Sao không đọc sách? Sắp đến cuối tháng rồi, nếu cô lại đứng cuối nữa, chẳng phải sẽ khiến người ta cười nhạo sao?” Nguyên lai, sau khi Thẩm Diệu rơi xuống nước một lần, có vẻ trầm tĩnh rất nhiều. Nàng còn tưởng rằng Thẩm Diệu là đột nhiên thông suốt, hiện giờ xem ra, nàng cũng không khác gì trước kia. Vẫn là một học trò vụng về vô tri.

Thẩm Diệu nói: “Tóm lại xem cũng không hiểu, hà tất lãng phí thời gian.”

Dịch Bội Lan bên cạnh nghe được lời này “Phụt” cười lớn, châm chọc nói: “Bùn nhão trát không lên tường, thế thôi.”

Thẩm Nguyệt đang nói chuyện với Thẩm Thanh, giả vờ không nghe thấy, cũng không hỗ trợ giải vây. Mấy ngày nay Thẩm Diệu không còn lấy lòng bọn họ như trước, trong lòng bọn họ có chút không vui. Chỉ muốn nhìn Thẩm Diệu làm trò cười.

Thẩm Diệu giống như không nghe thấy lời nói của Dịch Bội Lan, đứng dậy nói: “Ta đi hoa viên dạo một chút.”

Sau khi nàng đi rồi, Dịch Bội Lan mới bĩu môi: “Là không còn gì để nói nên bỏ chạy sao, thực sự nhát như chuột.”

“Cô nói đủ chưa?” Phùng An Ninh cau mày: “Cô học hành đã giỏi chưa?” từ trước đến nay ở lớp năm hai nàng cũng có chút uy nghiêm, ở nhà lại càng được cưng chiều. Dịch Bội Lan cũng không muốn trở mặt cùng nàng, cũng không nói gì nữa.

Lại nói Thẩm Diệu đi tới hoa viên, chậm rãi bước đi.

Quảng Văn Đường cũng là một nơi phong nhã, trong hoa viên còn có rừng trúc, hồ nước và hòn non bộ, kiến trúc thực sự rất đáng yêu. Có thể ngửi thấy hương thơm của cây cỏ, khiến người ta cảm thấy sảng khoái vui vẻ.

Nàng chỉ là muốn an tĩnh chiêu đãi bản thân trong chốc lát, năm hai rốt cuộc đều là những đứa trẻ tràn đầy năng lượng, mà nàng kiếp trước thậm chí đã là một người mẹ, thời điểm làm Hoàng Hậu phần lớn thời gian trong ngày ngoại trừ đối mặt với vấn an các loại của mấy phi tần, đều là ngốc tại Phượng Nghi Điện của mình. Đã quen với sự cô đơn và trống rỗng, làm ầm ĩ cùng một đám trẻ con, cho dù đó là châm biếm hay là chế giễu, nàng thật sự lười phải ứng phó.

Thậm chí còn không đặt nó trong mắt.

Chậm rãi bước đi, liền nhìn thấy phía trước một cục bột nếp trắng như tuyết xuất hiện trước mặt.

Một tiểu đoàn tử mặc trường bào lụa màu ngà đứng dưới bụi trúc, quần áo lẽ ra phải rất đẹp, kết quả bởi vì dáng người tròn trịa nên có hơi biến dạng. Mà trên đầu vẫn búi như cũ, nhìn có chút buồn cười.

“Tô Minh Lãng.” Nàng nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, cục bột nếp vội vàng quay đầu lại. Nhìn Thẩm Diệu, trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc. Tựa hồ là tưởng Dường như muốn nhào tới, nhưng lại do dự đứng lại, nhìn Thẩm Diệu không nói gì.

Đứa nhỏ này thoạt nhìn thật giống như một đứa bé bốn năm tuổi, Thẩm Diệu có chút đau đầu. Chẳng lẽ là coi nàng như mẫu thân?

Tô Minh Lãng nhìn Thẩm Diệu, mím môi, tựa hồ muốn nói cái gì, rồi lại không nói. Ngay sau đó, vành mắt đỏ lên, nhỏ giọng thì thầm: “Thực xin lỗi……”

Thực xin lỗi? Thẩm Diệu hơi sững sờ, nhìn thấy khóe miệng kéo xuống, ủy ủy khuất khuất sắp khóc.

Giây tiếp theo, một giọng nói lười biếng vang lên.

“Hóa ra là cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play