“Tiểu thư, nhị tiểu thư tới thăm người.”
Kinh Trập sắc mặt có chút lo lắng: “Tới ngay lúc này, Tiểu thư thân thể còn chưa khỏe, còn chưa biết có nhiễm phong hàn hay không.”
Cốc Vũ đẩy đẩy cánh tay Kinh Trập, nhưng vẻ mặt lại cũng thập phần lo lắng.
Thẩm Diệu thấy vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Bốn nha đầu bên cạnh nàng, đều là người do Thẩm Tín cùng Thẩm phu nhân đích thân chọn lựa dạy dỗ, đều trung thành và cơ trí. Tình huống của Thẩm gia đến tột cùng là cái gì, nhị phòng cùng tam phòng giấu giếm tâm tư, khi nàng tuổi còn nhỏ nhìn không ra, nhưng mấy nha đầu này lại có thể nhìn ra manh mối.
Còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy bên ngoài một thiếu nữ đi tới. Thiếu nữ này nhìn không quá mười lăm, mười sáu tuổi, mặc một chiếc áo hoa cúc màu hồng nhạt, váy như ý nguyệt bạch xếp ly, búi tóc tua rua. Nước da trắng nõn, mặt mày thanh nhã tú mỹ, toàn thân tràn ngập mùi sách nồng nặc, trông tươm tất và đoan trang. Nhìn thấy nàng, liền bước nhanh đến bên giường, lo lắng nói: “Ngũ muội muội, thân thể cảm thấy khá hơn chút nào không? Sau khi biết muội rơi xuống nước, ta lo lắng hồi lâu, nhưng người trong Ngọc Kiều Uyển nói muội muốn nghỉ ngơi, ta không dám quấy rầy, hôm nay nghe muội tỉnh lại ta mới dám tới.”
Thẩm Diệu nhìn thiếu nữ trước mặt, đây là Thẩm Nguyệt, đích nữ của tam phòng Thẩm gia.
Thẩm gia có ba đích nữ, Thẩm Thanh vui vẻ hoạt bát, Thẩm Nguyệt nổi tiếng tài năng, chỉ có Thẩm Diệu, tính cách chất phác, nhút nhát vô tài, người ngoài khen ngợi “Ôn nhu hiền thục”, kỳ thật nàng biết mình không có thế mạnh, là nữ nhi thấp kém không xứng đáng nhất của Thẩm gia.
Kiếp trước, trước khi Thẩm Diệu xuất giá, nàng cùng Thẩm Nguyệt có quan hệ tốt nhất. Thẩm Nguyệt tính tình ôn nhu săn sóc, thường xuyên có thể giúp đỡ Thẩm Diệu đưa ra chủ ý. Chỉ là lúc trước Thẩm Diệu không thể phân biệt được chủ ý này là tốt hay xấu, vẫn là mù quáng cảm kích vị đường tỷ này tận tâm tận lực hỗ trợ.
Lần này Thẩm Nguyệt tới đây, ước chừng cũng là vì Thẩm Thanh cầu tình.
Quả nhiên, Thẩm Nguyệt mở miệng chính là: “Ngũ muội, hôm đó đại tỷ cũng là lỡ tay phạm sai lầm, việc đã đến nước này, mong rằng ngũ muội có thể tha thứ cho tỷ ấy một lần. Nghe nói ngũ muội phát sốt, Đại tỷ cũng rất tự trách mình. Sau khi ngũ muội muội khỏe lên, muội có thể tha cho đại tỷ của ta lần này được không? Tỷ ấy cũng không phải cố ý làm muội xấu mặt ở trước mặt Định Vương điện hạ.”
Thà không nói điều này còn tốt hơn, muốn ở trước mặt Thẩm Diệu nhắc tới hai chữ Định Vương. Mọi người đều biết Định Vương là điểm yếu của Thẩm Diệu, Thẩm Diệu tính tình có thể chịu ủy khuất, nhưng có liên quan đến Định Vương, nhất định sẽ không nhượng bộ nửa phần. Nếu không đề cập tới Định Vương, nói không chừng Thẩm Diệu sẽ chỉ như vậy rồi thôi, lần này Thẩm Nguyệt cố ý nhắc tới, không phải muốn khơi mào tranh chấp giữa nàng và Thẩm Thanh thì là cái gì?
Kiếp trước cũng là như thế này, không phải nàng vừa mới tỉnh lại, Thẩm Nguyệt liền tới rồi vì Thẩm Thanh “Cầu tình”, một phen cầu tình này, chọc Thẩm Diệu giận tím mặt. Ngày thường tính cách dạ thưa lễ phép, vì người trong lòng, nàng chỉ trích Thẩm Thanh làm trò đẩy nàng xuống nước trước mặt lão phu nhân. Thẩm Thanh không chịu thừa nhận, người chung quanh cũng nói không nhìn thấy Thẩm Thanh đẩy Thẩm Nguyệt, lão phu nhân vốn là thiên vị nhị, tam phòng, tự nhiên thuận thế giáo huấn nàng “không biết yêu thương bản thân, tuổi còn nhỏ đã mưu toan bôi nhọ đích tỷ”, phạt nàng cấm túc.
Sau đó việc này bị truyền tới Quốc Tử Giám, Thẩm Diệu trở thành trò cười của đồng học, nàng sự xấu hổ và giận dữ đến Quốc Tử Giám cũng không đi. Sau này …… Trong vòng các quý nữ ở kinh thành, nàng cũng dần dần mờ nhạt.
Bây giờ nghĩ lại, tầm nhìn của nàng vẫn luôn bị giới hạn trong thế giới do người trong phủ tướng quân, những người này sáng tạo thế giới cho nàng, nàng còn cho rằng bản thân hiền lương thục đức, không nghĩ tới trong mắt người ngoài là yếu đuối vô tri, vốn cho rằng ái mộ Định Vương là dũng cảm thẳng thắn, không nghĩ tới người ngoài lại gọi nàng là kẻ không biết liêm sỉ.
Kết quả của những lời dạy có chủ ý này, dẫn tới ấn tượng trong giai đoạn trước của nàng là một mớ hỗn độn. Tuy rằng sau lại thành công gả cho Phó Tu Nghi, nhưng vẫn bị nói là thấp kém không xứng, thậm chí người trong thiên hạ so sánh nàng cùng Mi phu nhân, cũng chỉ sẽ nói nàng vụng về vô tri.
Thật là một quá khứ ngu xuẩn!
Thẩm Nguyệt lo lắng vuốt ve bả vai Thẩm Diệu, khóe môi khẽ nở nụ cười.
Nàng biết, với tính tình của Thẩm Diệu, chỉ cần nhắc tới Phó Tu Nghi, nhất định giận tím mặt. Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy phản ứng, Thẩm Nguyệt nghi hoặc nhìn sang, liền thấy thiếu nữ trước mặt mỉm cười nhìn nàng.
Thiếu nữ sắc mặt vẫn rất nhợt nhạt, đôi môi khô khốc, ngoại trừ một đôi mắt hạnh đen láy ngấn nước.
Thẩm Diệu có đôi mắt đẹp nhất, đôi mắt to hình quả hạnh, ngây thơ và sợ hãi giống như một chú cún con mới sinh. Chỉ là biểu cảm ngày thường chất phác, vô tình cô phụ linh khí của đôi mắt.
Hiện giờ đôi mắt hạnh kia vẫn tròn như cũ, nhưng biểu cảm lại thập phần không giống nhau. Lộ ra chút lạnh lẽo, không mang theo tình cảm, không giống như là chất phác, tựa như là…… tựa như là đang từ trên cao nhìn xuống.
Thẩm Nguyệt giật mình một cái, không biết vì sao, trong lòng sinh ra một loại run sợ không thể miêu tả. Giống như đối mặt không phải là một con nhạn vụn về ngu ngốc, mà là một người có địa vị cao.
Tại sao lại có thể cảm thấy như vậy?
Nàng đương nhiên không biết trước mắt Thẩm Diệu đã không phải là Thẩm Diệu nữa. Thẩm Diệu trước mặt, chính là Thẩm Diệu người đã trải qua đoạt vị, chiến loạn, tranh sủng, mất con, vong tộc.
Là từng cai quản hậu cung, nắm giữ quyền lực chí cao vô thượng trong lục cung, Minh Tề Thẩm hoàng hậu.
Nàng sửng sốt sau một lúc lâu, cho đến khi thiếu nữ trước mặt xoa xoa cái trán, nhẹ giọng nói: “Nhị tỷ nói quá lời, việc này vốn không liên quan đến đại tỷ, là bản thân ta tự ngã xuống.”
“Ngũ muội……” Thẩm Nguyệt không ngờ Thẩm Diệu sẽ nói ra lời này, ngây người một chút mới ý thức được mình đang nói gì, lắc đầu nói: “Ngũ muội chớ có ủy khuất chính mình.”
“Ta làm sao sẽ ủy khuất chính mình” Thẩm Diệu cười cắt ngang lời nàng: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta còn có chút choáng váng, muốn nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì, ngày mai chúng ta cùng tổ mẫu nói một chút.”
Lời nói đều nói đến cái này phân thượng, Thẩm Nguyệt cũng không hảo nói cái gì nữa. Nàng tuy rằng kỳ quái hôm nay Thẩm Diệu đãi nàng không lắm thân thiện, cũng quy kết với Thẩm Diệu ở Phó Tu Nghi trước mặt xấu mặt, cho nên tâm tình không vui. Lại nói vài câu, Thẩm Nguyệt lúc này mới rời đi.
Chờ Thẩm Nguyệt đi rồi, Cốc Vũ mới nói: “Tiểu thư chúng ta bị đẩy xuống nước, mạng thiếu chút nữa không còn, tới nơi lại cầu tình cho đại tiểu thư, cầu tình thì cầu tình đi, sao nghe lại không thấy giống vậy?” Cốc Vũ đang cố tỏ ra mơ hồ nhắc nhở Thẩm Diệu, Thẩm Nguyệt không có ý tốt.
“Trâu bò đánh nhau ngư ông được lợi, ước chừng tỷ ấy muốn làm ‘ngư ông’.” Thẩm Diệu nhàn nhạt nói.
Cốc Vũ kinh hỉ vì cuối cùng Thẩm Diệu cũng có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Thẩm Nguyệt, lại có chút không rõ ý tứ trong lời nói của Thẩm Diệu, khi ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt xinh xắn của tiểu thư nhà mình lại rất lạnh lùng, khiến người khác cảm giác nghiêm nghị không thể giải thích được, khiến người ta bất giác ngước lên.
Thẩm Diệu nhìn đầu ngón tay chính mình.
Vì sao Thẩm Thanh đẩy nàng xuống nước? Là bởi vì lúc ấy nàng nói một câu: “Chờ cha cuối năm chiến thắng trở về, ta sẽ nhờ cha làm chủ, xin cha gả ta cho Định Vương điện hạ.”
Nàng nói một cách ngây thơ, lại cảm thấy là người thân trong nhà, bởi vậy không hề cố kỵ. Thẩm Tín là đại tướng trong triều, thực lòng muốn gả nữ nhi, cũng không phải là không khả năng.
Tại sao Thẩm Nguyệt lại muốn châm ngòi nàng cùng Thẩm Thanh?
Đương nhiên là bởi vì, Thẩm Nguyệt cũng ái mộ Định Vương.
Kiếp trước khi cái chết sắp đến, Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh mới nói cho nàng, nàng rằng họ hai người họ ái mộ Phó Tu Nghi từ lâu. Bây giờ nghĩ lại, lúc này manh mối cũng đã xuất hiện.
Nếu hai tỷ muội họ đều một lòng si mê Phó Tu Nghi, kiếp này không cho các nàng được như ước nguyện, chẳng phải đáng tiếc sao?
Nàng nhất định sẽ biến mong muốn của các nàng thành hiện thực, kiếp trước nhị phòng cùng tam phòng thiếu Thẩm gia một khoản nợ máu, cho nên từ giờ trở đi hãy hoàn lại.
------ chuyện ngoài lề ------
Thẩm hoàng hậu cùng A Nguyễn tính cách bất đồng, A Nguyễn tương đối ẩn nhẫn, nhất định phải đợi phút cuối cùng mới cho kẻ địch một kích. Thẩm hoàng hậu lại rất thô bạo, trực tiếp bóp tắt ở kẻ địch ngay giai đoạn nảy sinh, Hoàng Hậu chính là cái oa oa mặt run …