Nhạn Bắc Đường rộng lớn như vậy giờ phút này trở nên im ắng.
Sống lưng thiếu nữ thẳng tắp, nàng dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, lại giống như ẩn chứa sức lực vô hạn, trong mỗi hành động cử chỉ đều là cố chấp giẫm đạp mọi thứ dưới chân mình.
Thái Lâm nhất thời nhất thời á khẩu không nói nên lời.
Thẩm Diệu nói không sai. Như vậy, hai bên dùng tên bắn lẫn nhau, nguy hiểm nhất hẳn là hắn mới đúng. Chỉ vì Thẩm Diệu tiễn thuật không giỏi, nếu bắn chệch một chút, biết đâu mũi tên đâm vào chính là đầu của hắn. Nhưng Thái Lâm đâu có thì nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ nghĩ đơn giản, chỉ cần bản thân bắn tên trước, với tính tình của Thẩm Diệu, Thẩm Diệu sẽ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nước mắt giàn giụa cầu xin hắn thương xót. Hắn mới đem Thẩm Diệu trêu đùa một phen. Mặt mũi Thẩm Diệu cũng mất hết. Đương nhiên là có thể giúp Thẩm Nguyệt trút giận.
Về phần chuyện sau đó, Thái Lâm cũng không có nghĩ tới, trong lòng hắn, khi hắn bắn tên, Thẩm Diệu tự nhiên sẽ sợ tới mức không còn ra người nữa làm gì còn có sức lực đến có thể dùng tên bắn hắn? Hơn nữa, một nữ tử ngay cả cung cũng chưa từng kéo qua, nói không chừng không thể kéo ra được một vòng lớn, tóm lại chính là một chuyện buồn cười.
Thái Lâm nghĩ như vậy, nhưng lại tính toán sai phản ứng của Thẩm Diệu. Nàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn đối phương, vẻ trầm ổn vượt xa tuổi tác, khiến Thái Lâm bỗng nhiên thẹn quá hoá giận, ánh mắt Thẩm Diệu phảng phất như đang xem trẻ con đùa nghịch, vừa đáng thương lại buồn cười.
Đều là ở độ tuổi dễ xung động nhất, Thái Lâm không nói hai lời liền nói: “Ta có cái gì không dám? Giấy sinh tử thì giấy sinh tử trên ghế!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play