Vào đầu tháng Mười đã xảy ra một chuyện lớn.
Đại thiếu gia Tô Minh Phong thế tử Bình Nam bá gia trong thành Định Kinh đột nhiên ngã bệnh nặng, cần phải ở nhà an dưỡng. Bình Nam bá yêu thương con trai, ở nhà chăm sóc Tô đại thiếu gia cùng phu nhân, chuyện bên quân trại nuôi ngựa tạm thời được gác lại, bệ hạ tỏ vẻ an ủi ban thưởng một ít đồ, cũng yêu cầu người kế nhiệm mới đến tiếp quản công việc.
Các bá tánh trong thành Định Kinh đều than thở về điều này, Tô đại thiếu gia trẻ tuổi tài năng, bước vào quan lộ không lâu đã lập công lớn, sắp một bước lên mây, là lúc tiền đồ vô lượng, đột nhiên bị bệnh nặng. Quả thật ông trời đố kỵ anh tài, nếu trì hoãn ba đến năm năm, sợ là lúc quay lại lần nữa, trong triều sẽ không còn đất cắm dùi.
Các bá tánh nhìn nhận như vậy, các đồng liêu trên triều lại không chắc. Có người thông minh liền nói: “Đây không phải là bệnh, này rõ ràng là tránh họa. Ban đầu vốn còn tưởng Tô gia giống như đang thêm dầu vào lửa, đến khi sắp dẫn lửa thiêu thân, không nghĩ hiện giờ còn có thể thấy rõ thế cục, nên đã rút củi dưới đáy nồi.”
Khi những việc này truyền tới tai Thẩm Diệu, nàng đang đứng trong sân tỉa cành lá của những bông hoa thu hải đường. Mấy ngày nay đi học ở Quảng Văn Đường, vì chuyện của Tô đại thiếu gia, mọi người đều có đề tài câu chuyện mới, ngược lại không chú ý nhiều tới nàng. Nàng cũng hiếm khi có được mấy ngày thanh nhàn.
“Tiểu thư hiện giờ rất thích những bông hoa này.” Cốc Vũ cười nói: “Hoa thu hải đường này phát triển thật tốt.”
Những cánh hoa thu hải đường đỏ thẫm khoe sắc rực rỡ trong ngày thu se lạnh. Nàng nhớ khi còn là hoàng hậu, nàng phải học cách nắm giữ của hậu cung, giúp Phó Tu Nghi thu phục đại thần, cam tâm đi Tần Quốc con tin, đấu trí đấu dũng cùng Mi phu nhân, phần lớn thời gian, đều sống trong quyền mưu cùng cung đấu, làm gì có tâm trạng ở đây cắt tỉa hoa giải sầu như giống như hiện tại?
“Ngươi có biết vì sao hoa thu hải đường lại nở đẹp như thế này không?” Nàng hỏi.
Cốc Vũ tuy không rõ tiểu thư nhà mình vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn mỉm cười đáp: “Đây là hạt giống mà quản gia lấy từ bên ngoài về, nghe nói đó là những hạt giống rất quý giá, phu nhân cũng khen ngợi, loại thu hải đường này đặc biệt rất đẹp vào mùa thu.”
Thẩm Diệu nhẹ nhàng lắc đầu.
Sao lại là nguyên nhân này?
Chính như những nơi lạnh lẽo u ám trong cung, ngay cả bên ngoài lãnh cung đều cũng tràn ngập hoa, là bởi vì dưới những cành hoa đó đều là xương trắng chồng chất. Những gì đẹp đẽ nhất trên đời này, đều có những lý do lạnh lùng nhất.
Tô gia đã hiểu được đạo lý này, bọn họ sẽ làm như thế nào?
Nàng hơi hơi mỉm cười.
Tại Bình Nam bá phủ.
Sân nhà của Tô đại thiếu gia được canh gác nghiêm ngặt, ngoại trừ người hầu và thân nhân, không ai khác có thể vào. Chỉ ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc bên trong, Tô lão gia đóng cửa từ chối tiếp khách, không thấy người ngoài.
Thân là bạn tốt của Tô thế tử, Tạ tiểu hầu gia, đương nhiên muốn đến thăm bệnh.
Xe ngựa Tạ gia ngừng ở bên ngoài Tô phủ, người hầu đang cố hết sức vác dược liệu từ trên xe xuống. Những dược liệu đó đều được đóng gói trong rương, đủ để thấy Tạ tiểu hầu gia quan tâm đến bạn bè của mình đến mức nào.
Trong thư phòng, Tô Minh Phong mặc một bộ bố y màu xanh, ngoại trừ thân hình có chút gầy ốm, vẻ mặt vẫn tràn đầy sinh lực như mọi khi, nơi nào có dấu vết bệnh nặng?
Đối diện hắn, thiếu niên mặc cẩm y nhíu mày, lớn tiếng hỏi: “Tránh họa?”
“Đúng vậy.” Tô Minh Phong nhìn bạn mình, thở dài: “Hiện tại có thể thấy, thế lực của Tô gia càng ngày càng tốt, Tô gia đã nối tiếp qua nhiều thế hệ, xét về quân mã thì thật sự không nên tiến thêm nữa. Nhưng bệ hạ không những không có trấn áp, ngược lại càng ủng hộ Tô gia.”
“Ngươi còn lập công.” Tạ Cảnh Hành nhắc nhở.
“Nguyên nhân chính là vì lập công, phụ thân cùng ta đều rất là đắc ý, lại quên mất nguy cơ tiềm ẩn đằng sau. Nếu công lao này càng lớn, chính là họa. Những gì ta nói ngươi đều có thể hiểu, chỉ là ban đầu Tô gia cũng ở trong đó, khó tránh khỏi bị che mắt, hiện giờ thông suốt rộng mở, không thể không dừng cương trước bờ vực, thật sự quá nguy hiểm.”
“Vậy là tốt rồi.” Tạ Cảnh Hành gật đầu: “Chỉ là hiện giờ ngươi cần phải ở nhà mấy năm.”
“Ta chỉ mong Tô gia bình an vô sự.” Tô Minh Phong nói: “Đừng nói về ta nữa, nói đi ngươi thì sao? Tô gia cùng Tạ gia cùng vinh hoa chung tổn hại, Tô gia đã quyết định dừng cương trước bờ vực, Tạ gia ngươi……” hắn không có nói tiếp.
Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Ta không làm quan, hắn làm gì được ta? Tạ gia chỉ là một Lâm An hầu, hắn chỉ luôn để ý miệng lưỡi của thiên hạ”
Tạ Cảnh Hành khác với Tô Minh Phong, Tô Dục vì Tô gia, đưa nhi tử vào con đường làm quan sớm. Nhưng Tạ Cảnh Hành lại không có làm quan, trên người chỉ treo một chức quan nhàn tản. Có mấy lần theo Tạ Đỉnh xuất chinh, vẫn được coi là con trai của Tạ Đỉnh. Cho dù Hoàng gia muốn trấn áp Tạ gia, cũng sẽ không đàn áp một gia tộc mà con trai sẽ không kế vị.
“Ngươi lại mưu tính sâu xa như thế.” Tô Minh Phong nhịn không được cười.
“Ta cũng không phải vì phòng hắn.” Tạ Cảnh Hành lười biếng nói.
Hắn đích xác không phải vì đề phòng hoàng gia, mà chỉ là muốn đối nghịch cùng cha hắn.
“Nhưng,” hắn cau mày, đột nhiên đổi chủ đề: “Sao ngươi đột nhiên nghĩ thông suốt việc này. Ban đầu ta đã nhắc nhở ngươi mấy lần, nhưng ngươi cũng không để ở trong mắt.”
Tô Minh Phong hổ thẹn cúi đầu: “Ban đầu trong lúc ta nhất thời tự đắc, sao có thể nghĩ nhiều như vậy. Lần này còn may đều là nhờ có nhị đệ.”
“Nhị đệ ngươi?” Tạ Cảnh Hành vốn lười biếng dựa vào ghế, nghe vậy, ngồi thẳng dậy, trong mắt hiện lên một tia lạ lùng: “Cái cục bột nếp kia?”
Tô Minh Lãng chính là một cục bột ngốc cũng không có gì lạ, sao có thể nhắc nhở Tô gia những việc này, chẳng lẽ là Tô Minh Lãng uống lộn thuốc?
Tô Minh Phong giải thích toàn bộ câu chuyện, cuối cùng, mới nói: “Lần này nếu nhị đệ không viết bậy viết bạ, nói không chừng đã gây ra đại họa?”
“Viết bậy viết bạ?” Tạ Cảnh Hành tự lẩm bẩm.
Đúng lúc này, liền nghe được một giọng nói trẻ con: “Đại ca, mẫu thân bảo ta đưa điểm tâm tới.”
Tô Minh Lãng bưng một đĩa bánh hình bông hoa bước đến, hắn tròn tròn mập mạp giống như cái bánh trôi, khóe miệng còn dính rất nhiều vụn bánh, rõ ràng trên đường qua đây đã ăn vụng không ít.
Mấy ngày nay, bởi vì hắn trong lúc vô tình nhắc nhở, Tô gia đã thay đổi sách lược, ngay cả Tô lão gia người không hài lòng hắn nhất đều phá lệ cảm thấy nhi tử mình “Tất có trọng dụng” “Thông tuệ nhanh nhẹn” “Đại trí giả ngu”. Tô phu nhân còn chuẩn bị đa dạng món ăn cho hắn, chỉ trong vài ngày này, Tô Minh Lãng đã béo lên một vòng lớn.
Nhìn thấy Tạ Cảnh Hành còn ở đó, không khỏi hạ thấp giọng mấy độ, không biết vì sao, hắn luôn có chút sợ hãi trước vị bạn tốt ca ca đẹp trai này.
Tô Minh Lãng đặt điểm tâm lên bàn, ném một câu “Đại ca ta đi đây” rồi quay người bỏ chạy, không nghĩ bị ai đó túm cổ áo.
Quay đầu nhìn lại, thiếu niên mặc cẩm y kia, nhẹ nhàng quỳ xuống sờ đầu hắn, một đôi mắt hoa đào tươi cười sinh động, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Hắn hỏi: “Nói, câu nói kia là ai dạy cho đệ?”
Tô Minh Lãng mở to mắt.
“Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh.” Tạ Cảnh Hành cười cực kỳ tà khí.