Khảo thí ở Quảng Văn Đường, được tổ chức vào tháng 10 hàng năm.

Khảo thí là một bài kiểm tra đối với mỗi học trò trong trường, những học trò đặc biệt ưu tú có thể tham gia biểu diễn tài năng, mà quan trọng nhất chính là ngày đó sẽ có rất nhiều cận thần Nho gia đến xem, Hoàng tử cũng sẽ đến xem. Nếu là học trò xuất sắc, có lẽ có nhờ vậy có được cơ hội tiến vào con đường làm quan.

Tóm lại, được tham gia biểu diễn tài năng cho người khác xem, bất kể như thế nào thì vẫn được chú ý. Đó là một cuộc khảo thí hàng năm, mọi người đang cố gắng hết sức để có được danh tiếng tốt.

Trong năm thứ hai, Thẩm Nguyệt là người tài năng nhất, năm nào khảo thí cũng đều nổi bật. Thẩm Thanh tuy rằng không thể so với Thẩm Nguyệt ở thơ từ ca phú, nhưng lại dẫn đầu về tính toán, luôn có thể lấy được hạng nhất ở hạng mục này.

Nếu nói là chẳng làm nên trò trống gì, đều là Thẩm Diệu lót đường. Cầm kỳ thư họa toàn sẽ không đạt, tính toán và chiến lược càng là dốt đặc cán mai. Mỗi khi khảo thí là ngày đó xấu mặt, đừng nói được tham gia biểu diễn tài năng, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra cũng là rất khó. Kiếp trước Thẩm Diệu sợ nhất chính là khảo thí mỗi năm. Chỉ là khi nhìn Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh kiêu ngạo trên sân khấu, trong lòng nàng lại cảm thấy ghen tị.

Bây giờ nhìn lại, chỉ cảm thấy tất cả đều là tranh đấu của mấy đứa trẻ, có cái tranh đấu nào mà nàng chưa từng thấy qua, khảo thí, nàng thực sự không để trong mắt.

Nàng liếc nhìn Phùng An Ninh, nói: “Khảo thí sao? Ta chưa bao giờ nghĩ tới tranh giành thứ tự gì, chỉ là lót đường thôi, có cái gì có thể tranh?”

Phùng An Ninh hơi giật mình, nàng không ngờ Thẩm Diệu lại thẳng thắn nói ra việc lót đường như thế. Nàng cẩn thận nhìn Thẩm Diệu một chút, hỏi: “Chẳng lẽ cô là thật sự bị tổn thương, nên tính tình thay đổi nhiều như vậy?”

Thẩm Diệu dường như đã thay đổi chỉ sau một đêm, điềm tĩnh, thẳng thắn, cởi mở và hào phóng, lại có một loại trầm tĩnh không nên có ở tuổi này. Bởi vì bọn họ ngồi cùng bàn, sự thay đổi về tính tình này dường như càng lúc càng rõ ràng hơn.

“Ừ.” Thẩm Diệu mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Có lẽ là bởi vì thiếu niên thiếu nữ tuổi này, theo bản năng sẽ cảm thấy tôn trọng hoặc là hâm mộ đối với những người trưởng thành hơn mình. Thẩm Diệu có loại tư thái này, thế nên vô tình làm cho thái độ của Phùng An Ninh đối với nàng tốt lên một chút.

Sau khi học xong môn tính toán, các học trò ra hoa viên bên ngoài Quảng Văn Đường nghỉ ngơi và chơi đùa. Các cô gái đều đang chơi cờ hoặc thảo luận về những bài thơ mới viết trong trường, lại nghe thấy bên ngoài tựa hồ có âm thanh gì đó xẹt qua.

“Có âm thanh gì vậy?” Dịch Bội Lan quay đầu lại.

“Chúng ta ra ngoài xem một chút đi.” Giang Thải Huyên đề nghị, kéo Thẩm Nguyệt đứng dậy: “Đi thôi, để xem chuyện gì xảy ra.”

Thẩm Diệu vốn không có ý định xem náo nhiệt, nhưng Phùng An Ninh đi được hai bước liền quay người lại, nghĩ nghĩ, nắm lấy tay Thẩm Diệu: “Cùng đi xem đi!”

Thẩm Diệu có chút kinh ngạc, Phùng An Ninh từ trước đến nay vẫn luôn coi thường nàng, huống chi là cử chỉ thân mật như vậy. Nàng còn đang bối rối, đã bị Phùng An Ninh kéo ra khỏi học đường.

Bên ngoài, nhiều học trò đã nghe thấy âm thanh đang tập trung ở cửa. Nhưng khi nhìn thấy Phùng An Ninh lôi kéo Thẩm Diệu đi tới, đều là ánh mắt kinh ngạc. Ánh mắt Thẩm Nguyệt khẽ lóe lên, lại không có lên tiếng, nhưng Thẩm Thanh nhìn thấy vậy lại hừ lạnh. Từ khi biết Thẩm Diệu cũng ái mộ Định Vương, nàng thậm chí còn không thèm giả vờ tử tế ngoài mặt nữa.

Nhưng đó không phải là điều gây ngạc nhiên. Thái Lâm vừa mới chen ra khỏi đám người, nhìn thấy người bên ngoài liền kinh ngạc kêu lên: “Tạ tiểu hầu gia!”

Tạ tiểu hầu gia? Thẩm Diệu nhìn ra ngoài.

Bên ngoài cánh cổng màu đỏ son của Quảng Văn Đường, có một con tuấn mã màu hạt dẻ đang đứng, màu lông ngựa sáng mượt mà, vừa thấy đó là một bảo mã thiên kim khó cầu (BMW). Con ngựa hơi kiêu ngạo đá đá móng trước, thân hình ưu nhã có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhưng suy cho cùng thì cũng không chói mắt bằng người trên lưng ngựa.

Một thiếu niên đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, mặc một bộ cẩm y đen tuyền  thêu vân mây, khoác chiếc áo choàng lông màu tím đậm. Tay phải lười biếng nghịch roi ngựa trong tay, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan cực kỳ tuấn tú. Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cười như không cười, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.

Lập tức trong đám đông liền có một thiếu nữ đỏ bừng mặt, cũng không màng ở đâu, mạnh dạn gấp chiếc khăn tay của mình thành một bông hoa lụa rồi ném vào ngực thiếu niên kia. Từ trước đến nay, Minh Tề dân phong luôn cởi mở, đặc biệt là đối với các quy củ của thiếu niên thiếu nữ đặc biệt khoan dung.

Hoa lụa rơi vào trong lòng của thiếu niên, thiếu niên duỗi tay tiếp nhận, cầm trong tay mỉm cười. Cô gái ném hoa lụa xuống lập tức sờ ngực, mặt đỏ bừng, như thể đã ngây ngốc.

Tiếp theo, nụ cười bất hảo của thiếu niên thoáng qua giây lát rồi biến mất. Hoa lụa rung rinh rơi xuống đất, dưới móng con ngựa màu hạt dẻ, bị nghiền thành một nhúm.

Hắn lười biếng ngồi thẳng dậy, trời sinh giàu có lại có bản tính xâm lược cực mạnh, nhưng bởi vì khuôn mặt tuấn tú, nên lực hấp dẫn được phóng đại vô cùng nhuần nhuyễn. Đó là sự tồn tại khiến mọi người không thể rời mắt.

Thật là một người lạnh lùng và khó chịu.

Dịch Bội Lan lẩm bẩm: “Là Tiểu hầu gia Tạ gia.”

Thẩm Diệu nhướng mày, Tiểu hầu gia Tạ gia, Tạ Cảnh Hành.

Hiện giờ trâm anh thế gia của Minh Tề đều là từ khai quốc tới nay, phò trợ Tiên hoàng giành giang sơn, lập công trạng. Trải qua nhiều thế hệ, có thế gia chỉ còn lại tên tuổi, bên trong trống rỗng. Có thế gia ngày càng trở nên thịnh vượng và nở rộ.

Giống như Phùng gia là quan văn, cũng có Thẩm gia là võ tướng. Nếu nói mấy thế hệ Thẩm gia đều là tướng môn, đều là thành thành thật thật mang binh đánh giặc, được công nhận là trung thành. Như vậy Tạ gia, tay cầm trọng binh, nhưng trong ngoài đều hỗn loạn, đương kim bệ hạ đối với Tạ gia cũng là không động đến.

Có lẽ là do người Tạ gia trong xương cốt sẵn có một chút nổi loạn. Làm ra chuyện gì đều là ồn ào ngu xuẩn, thí dụ như: phớt lờ mệnh lệnh rút lui từ kinh thành xa xôi, mà nhất quyết lợi dụng chiến thắng để truy đuổi. Cuối cùng còn hoa mỹ gọi đó là “Tướng ở ngoài có thể không tuân quân lệnh.” Nhưng thiên gia nhân luôn cho rằng Tạ gia người không thể động đến, bởi vì Tạ gia luôn bách chiến bách thắng.

Thẩm gia cùng Tạ gia vốn dĩ là quan hệ đối lập, tất nhiên trong đó có chủ ý ngăn cách và khiêu khích của Tiên hoàng, để có thể kiểm tra và chế ngự lẫn nhau để củng cố triều đình. Trước nay Thẩm Tín cùng Tạ hầu gia chính kiến luôn luôn mâu thuẫn, Thẩm Tín không quen nhìn những chiến thuật cấp tiến và xảo quyệt trên chiến trường của Tạ Đỉnh, những thủ pháp không chính thống. Tạ Đỉnh không quen nhìn Thẩm Tín đánh giặc còn phải xem binh thư, thủ cựu cũ kỹ, không biết thích ứng. Ngoại trừ cãi vã trong triều, hai nhà không hề lui tới, Tiên hoàng hiển nhiên rất vui mừng khi thấy vậy.

Sau khi thê tử Tạ Đỉnh qua đời, Tạ Đỉnh không có cưới vợ kế. Chỉ có một thiếp thất, thiếp thất sinh được hai nhi tử, nói cách khác, Tạ Cảnh Hành có hai đệ đệ con vợ lẽ. Có lẽ là Tạ Đỉnh đau lòng mẫu thân hắn mất sớm, muốn tận lực đền bù, nên từ nhỏ đã nuông chiều Tạ Cảnh Hành, rốt cuộc dưỡng Tạ Cảnh Hành thành một người tính tình vô pháp vô thiên.

Nhưng mặc dù là như vậy, Tạ Cảnh Hành vẫn là một nhười xuất sắc tuyệt diễm, ngoại trừ bản tính có chút bất hảo lạnh nhạt, thì tài năng, trí tuệ, tướng mạo, gia thế, đều là số một số hai Minh Tề, nếu không, sẽ không có nhiều cô nương âm thầm ngưỡng mộ như vậy.

Chỉ đáng tiếc, Thẩm Diệu trong lòng thở dài, một thiếu niên xuất sắc như vậy, cuối cùng lại có kết cục vạn tiễn xuyên tâm, lột da hong gió, bi thảm như vậy.

Có lẽ sự thương hại trong ánh mắt nàng quá mức rõ ràng, khiến thiếu niên kia đột nhiên nhìn qua, đôi mắt sâu thẳm như sao trời bỗng lóe lên một chút, nhìn nàng một cái, ý vị không rõ.

------ chuyện ngoài lề ------

Nhi tử ta soái không soái? Soái! Không! Soái!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play