“Thẩm Gia nha đầu, Kinh Điển Sử có thù oán gì với cô không?”
Thẩm Diệu im lặng nhìn thiếu niên trước mặt.
Hắn mặt mày xinh đẹp, lại khí khái hào hùng bức người, tuy có chút bất cần đời nhưng lại có một sự ổn trọng bên trong. Cũng không phải vẻ ngoài của hắn thể hiện ra, mà là giống như đi theo hắn, liền có loại cảm giác bình yên vì trời sập cũng có đối phương gánh vác. Cho dù là kiếp trước, ở Tần quốc hay ở hậu cung, cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy một người nhìn thấu như vậy. Chỉ cần một câu, liền có thể hiểu được cốt lõi của mọi việc.
Một người kinh tài tuyệt diễm như vậy lại mất sớm, thực sự trời cao đố kỵ anh tài.
Trong mắt nàng chợt lóe lên chút tiếc hận, nhưng lúc mở miệng lại là bình bình đạm đạm ngữ khí: “Ừ.”
“Ván cờ này của cô ngược lại quá quanh co.” Tạ Cảnh Hành mang theo ánh mắt dò xét: “Lượn quanh một vòng to như thế chỉ vì đem Cao Diên đưa vào quan lộ. Hẳn là cô muốn đảo loạn quan trường của Minh Tề?”
Thẩm Diệu mặc dù đã sống hai đời, nhưng trong lòng không khỏi hơi kinh hãi. Nếu như nói biểu hiện của Tạ Cảnh Hành trước đó đối với cô mà nói chỉ là quá thông minh, thông suốt tức thì, nhưng bây giờ người này cũng có vẻ hơi đáng sợ. Người bình thường đi một bước nhìn một bước, người thông minh đi một bước nhìn mười bước, câu tra hỏi nhìn như bình thường này của Tạ Cảnh Hành, lại dường như đi một bước nhìn đến ngoài ngàn dặm. Thẳng thắn không che giấu chút nào như thế, ngược lại khiến nàng hơi không biết phải trả lời như thế nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play