Càng đến gần cuối thu trời đêm thổi những cơn gió lạnh, thời tiết càng ngày càng rét. Định Kinh lại nằm ở phía Bắc, nên càng lạnh giá hơn.
Dưới ánh đèn, một cô nương đang cầm cuốn sách trên tay, nghiêng người tựa trên giường chậm rãi lật xem. Trà bên cạnh đã nguội lạnh mà không hề nhận ra, xem đến xuất thần.
Bạch Lộ ngơ ngác nhìn tiểu thư nhà mình, tựa như chỉ qua một đêm, tiểu thư này đã không còn là tiểu thư trước kia nữa. Giống như lúc này vậy, lẳng lặng đọc sách, chưa kể là trước kia Thẩm Diệu ghét đọc sách nhất, bây giờ lại trông như thế này, nếu không phải vì biết đó là tiểu thư nhà mình, Bạch Lộ thậm chí sẽ còn nghĩ rằng mình đã nhìn thấy một quý phu nhân nào đó.
Một tiểu cô nương sao có thể có khí thế như vậy, Bạch Lộ có chút khó hiểu, đứng sững sờ một lúc. Cho đến khi Sương Hàng đi tới đẩy nàng một cái, nhỏ giọng trách: “Đứng sững sờ ở đây làm gì?” Đem áo choàng qua khoác lên người Thẩm Diệu, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tiểu thư, cũng không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi Quảng Văn Đường, vẫn là nghỉ ngơi sớm chút.”
Thẩm Diệu lắc đầu: “Các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta xem thêm một lát.”
Làm gì có đạo lý chủ tử chưa ngủ mà nha đầu nghỉ ngơi trước, thật ra Sương Hàng vẫn muốn thuyết phục thêm, nhưng lại bị Cốc Vũ giữ lại, Cốc vũ thay trà cho Thẩm Diệu xong, liền kéo nàng cùng Bạch Lộ ra gian ngoài.
“Chuyện gì vậy, Cốc Vũ?” Bạch Lộ không hiểu: “Tiểu thư thân thể vừa mới khỏe, sao ngươi không cùng ta khuyên nhủ?”
“Sao ta lại không khuyên?” Cốc Vũ đau đầu: “Chỉ là hiện giờ tiểu thư sao có thể nghe lời ta nói? Hôm nay đã đọc sách cả một ngày, ta đoán là bài vở của tiên sinh, tiểu thư đã hạ quyết tâm, ta có thể làm được gì.” Nàng lo lắng liếc nhìn buồng trong một cái, ban đầu lúc còn nhút nhát, chuyện gì cũng do người khác quyết định. Hiện giờ không còn rụt rè nữa, nhưng chủ ý của nàng cũng không ai dám phản bác. Càng hầu hạ gần bên cạnh, Cốc Vũ càng có thể cảm giác được, mỗi lần Thẩm Diệu ra lệnh, căn bản là không ai dám cự tuyệt.
Dù vẫn nói chuyện nhàn nhạt như vậy, nhưng luôn toát ra cảm giác uy nghiêm. Dường như lúc Lão gia phát hỏa cũng chưa đáng sợ đến như vậy, Cốc Vũ thở dài.
Trong phòng, Thẩm Diệu vẫn đang đọc sách.
Nàng xem một cách nghiêm túc, không bỏ sót một chi tiết nào. Nếu để ý kỹ, là có thể phát hiện, trong tay nàng đang cầm chính là cuốn “Minh Tề chính sử”. Những sự kiện lớn gì đã xảy ra ở Minh Tề Từ khi khai quốc tới bây giờ, nàng biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai vài thập niên nữa, cũng cần chuẩn bị tìm cách để ngăn chặn thảm kịch xảy ra. Trước khi đó, nàng cần phải hiểu rõ ngọn nguồn tình hình hiện tại của những trâm anh thế gia này.
Ngày Hoàng đế hạ lệnh diệt trừ những thế gia đại tộc này đang đến gần, Thẩm Diệu nhớ rõ ràng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sau sẽ có đại họa diễn ra. Kẻ thù của kẻ thù, đó là bạn bè, nếu đã đến những trâm anh thế gia này, rất nhanh sẽ đến phiên Thẩm gia.
Trước khi Thẩm Tín trở về, Thẩm phủ chỉ có thể dựa vào một mình nàng, còn phải đề phòng đám lang sói ở Đông viện.
Thẩm Diệu đã đoán đúng, đêm hôm nay, Quế ma ma đã đi vào Vinh Cảnh Đường, nàng còn mang theo đặc sản của thôn Trang tới, nói chuyện một cùng Trương ma ma, thân cận của Thẩm lão phu nhân, trong lời ngoài ý đều là Thẩm Diệu càng lúc càng ngỗ nghịch, động một chút là giận chó đánh mèo.
Trương ma ma sao lại không biết bà đang nghĩ gì, không mặn không nhạt nói thêm vài câu, Quế ma ma muốn Trương ma ma nói tốt vài câu trước mặt Thẩm lão phu nhân, lúc này mới rời đi.
Bà vừa đi ra tới sân của Vinh Cảnh Đường, liền nhìn thấy Hương Lan nha đầu thân cận của Nhâm Uyển Vân đi tới, nàng mỉm cười nói: “Quế ma ma, ta đang muốn tìm bà đây.”
“Ồ,” Quế ma ma nheo mắt, nhìn thấy là Hương Lan, cũng cười: “Hương Lan cô nương tìm ta có chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì to tát” Hương Lan đi tới kéo cánh tay Quế ma ma: “Chỉ là Thái Thái của ta nghe nói bà biết một chỗ bán son môi, son đặc biệt đẹp, muốn tìm bà hỏi một chút, chỗ bán son môi đó ở đâu?”
Lời này rõ ràng là một cái cớ, Nhâm Uyển Vân muốn tìm Quế ma ma qua để nói chuyện riêng. Trong lòng Quế ma ma biết rõ, cũng nói theo Hương Lan: “Tưởng chuyện gì, nếu Thái Thái muốn biết, ta sẽ nói cho Thái Thái biết nơi đó, lại nói, son môi kia rất nhiều quan gia tiểu thư thái thái đều thích sử dụng nó ……”
Đi cùng Hương Lan đi tới Thải Vân Uyển, toàn bộ nha hoàn nô tỳ bên ngoài đều bị đuổi đi.
Nhâm Uyển Vân ngồi ở trên giường, Thẩm nhị lão gia lúc này còn ở bên ngoài xã giao chưa về, nàng đang tùy ý khâu vá một lúc, đại khái là đang thêu một cái túi tiền, vừa thêu vừa ăn đĩa nho bên cạnh.
Đây cũng là hiếm thấy, trong thời tiết này không thể tìm được quả nho trong thành Định Kinh. Cũng là Thẩm nhị lão gia có bản lĩnh, mang về một giỏ, chia cho nữ nhân hậu viện của mình ăn.
Quế ma ma âm thầm phỉ nhổ trong lòng, Tuy bề ngoài nhìn Đương gia, nhị phòng Thẩm gia không bạc đãi đại phòng, nhưng đồ dùng, ăn mặc của Thẩm Diệu, bề ngoài nhìn có vẻ đàng hoàng, nhưng lại toàn đồ không xứng đáng. Nói đến món này đi, Thẩm Diệu hoàn toàn không thể có đãi ngộ quả nho này.
Trong lòng bà còn đang suy nghĩ, nhưng Nhâm Uyển Vân cuối cùng cũng đặt kim chỉ trong tay xuống, nói: “Quế ma ma.”
Quế ma ma vội lấy lại tinh thần, đáp: “Thái thái, lão nô ở đây.”
Nhâm Uyển Vân đã bốn mươi tuổi, mặc dù bảo dưỡng cực kỳ tốt, nhưng khóe mắt vẫn có vài nếp nhăn. Chỉ cần ngồi đó, mặc xiêm y được cắt may cẩn thận bằng nguyên liệu tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều là dáng vẻ của một đương gia chủ mẫu, Ngay cả khi cười, trông cũng có phần uy nghiêm.
Nàng nói: “Nghe nói bà đã về, hiện giờ Tiểu Ngũ đang khỏe lên, bà phải chăm sóc cho nó thật tốt.”
Quế ma ma cười thầm trong lòng: “Ai mà không biết Đông viện luôn muốn Tây viện gặp chuyện, Nhâm Uyển Vân sao có thể tốt bụng như vậy, chẳng qua là để che mắt người khác mà thôi”. Quả nhiên, Nhâm Uyển Vân lại nói: “Mấy ngày nay, Tiểu Ngũ có lẽ do rơi xuống nước nên tâm tình không được tốt, đại ca đại tẩu đều không có ở đây, người làm thẫm thẫm như ta làm như thế nào đều là sai. Nên là muốn nghe một chút chút tin tức, cũng cần phải nghe từ chỗ bà đây.”
Nghĩa là muốn Quế ma ma đem nhất cử nhất động của Thẩm Diệu nói hết cho Nhâm Uyển Vân nghe.
Quế ma ma vội vàng nói: “Thái thái có lòng quan tâm Ngũ tiểu thư, là phúc của Ngũ tiểu thư. Nhưng theo lão nô thấy, Ngũ tiểu thư lần này rơi xuống nước, quả thực rất tức giận, tính tình mấy ngày nay đã thay đổi rất nhiều, đối với lão nô cũng trở nên xa lạ. Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ là bình thường hôm nay, lão nô cũng bị phạt ba tháng tiền tiêu vặt.” Bà buồn bã nói: “Lão nô nghe nói Ngũ tiểu thư rơi xuống nước, lo lắng trong lòng, liền mặc kệ cháu trai nhỏ nhà mình vẫn còn đang bệnh, ai ngờ Ngũ tiểu thư lại trách cứ lão nô, lão nô cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.”
Nhâm Uyển Vân nghe được ý tứ lời nói của lão già này có chút không kiên nhẫn, liền nói: “Tiểu ngũ, chung quy là bởi vì tâm bệnh. Nên Quế ma ma, bà nhìn xem thái độ của Tiểu Ngũ đối Định Vương điện hạ đã có thay đổi hay không?”
Đây mới là điều nàng muốn hỏi nhất.
Quế ma ma đảo mắt, nói: “Ngũ tiểu thư dường như là muốn phân rõ giới hạn cùng Định Vương điện hạ, hôm nay còn không cho lão nô nhắc tới. Bất quá lão nô lo liệu cho Ngũ tiểu thư nhiều năm như vậy, biết rõ tính nàng. Ngũ tiểu thư đối với chuyện Định Vương điện hạ đều cực kỳ chấp nhất, sợ là sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Những lời này, có lẽ chỉ là tiểu thư nói ra trong lúc tức giận, không thể coi là thật.” Vừa dứt lời, trên mặt Nhậm Uyển Vân hiện lên một tia hung ác.