Thẩm Diệu rời trường học, lúc trở về Thẩm phủ, sắc trời đã muộn một chút.
Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh vẫn không đi cùng nàng, Thẩm Diệu cũng lười so đo cùng các nàng. Thẩm lão phu nhân đã nghỉ ngơi, nàng về thẳng Tây viện.
Lúc đi đến Tây viện, liền nghe được thanh âm có chút thân thiện truyền đến: “Tiểu thư đã về rồi, lão nô nghe nói tiểu thư rơi xuống nước, rất lo lắng, hiện tại nhìn tiểu thư bình phục trong lòng mới yên tâm.”
Quay đầu lại, nhìn thấy một phụ nhân trung niên đang đi về phía này, phụ nhân này ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thân hình hơi béo, màu da hơi tối, mặc một bộ đồ màu xanh lam. Tuy rằng nhìn qua kiểu dáng bình thường, nhưng chất liệu lại không tệ. Cổ tay còn đeo một chiếc vòng tay bạc nặng trĩu, tràn đầy nụ cười.
“Quế ma ma.” Thẩm Diệu nhàn nhạt trả lời.
Phụ nhân kia tựa hồ không cảm thấy nàng có cái gì không đúng, liên tiếp nói: “Lão nô vốn muốn đến đây sớm hơn, nhưng bệnh tình của Nhiên nhi vẫn không tốt lên, cứ trằn trọc mãi, thật sự không còn cách nào, đành phải giao Nhiên nhi cho mẹ hắn, tự về phủ trước, thấy thấy tiểu thư bình phục mới có thể yên tâm.”
Lời này nói thật khéo, bởi chính là trong lòng bà Thẩm Diệu còn quan trọng hơn cháu ruột của mình. Nếu là bình thường, nghe được những lời này Thẩm Diệu hẳn là vô cùng cảm động, sau đó sẽ nói vài lời an ủi, cho Quế ma ma một chút bạc để bà trở về xem bệnh cho cháu trai.
Nhưng là ở kiếp này, nhìn phụ nhân trước mặt, trong lòng Thẩm Diệu suýt chút nữa tự cười mình, lúc trước sao nàng có thể mù quáng cho rằng người như vậy là trung thành?
Thẩm phu nhân sinh Thẩm Diệu không bao lâu, Thẩm Tín liền nhận lệnh xuất chinh, do đường đi mệt nhọc Thẩm Diệu lại còn quá nhỏ không thể mang theo, Thẩm phu nhân đành phải miễn cưỡng để nàng lại Thẩm phủ. Thẩm lão phu nhân đã tìm một bảo mẫu cho nàng, chính là Quế ma ma hiện giờ. Quế ma ma sinh ra trong một gia đình nông dân ở thôn Trang, lúc đầu Thẩm phu nhân thấy bà cũng cần mẫn lại thành thật, sau lại thấy Quế ma ma chăm sóc Thẩm Diệu tốt như vậy, càng yên tâm giữ bà lại bên cạnh Thẩm Diệu làm bảo mẫu.
Nhưng trên thế giới này, con người đều có thể thay đổi.
Tây viện Thẩm phủ vốn là nhân khẩu thưa thớt, làm chủ chính là hai phòng cùng Thẩm lão phu nhân ở Đông viện. Quế ma ma ban đầu còn thật lòng chăm sóc Thẩm Diệu, nhưng càng về sau, càng thấy rõ tình hình, không chút do dự đến cậy nhờ Thẩm lão phu nhân ở Đông viện. Quế ma ma tính cách nịnh nọt, lúc trước khi bản thân quyết tâm phải gả cho Phó Tu Nghi, cũng không thiếu Quế ma ma châm ngòi thổi gió ở trong đó.
Nhưng đáng giận nhất, là lúc trước Thẩm lão phu nhân đưa cháu gái xa của mình nhập vào Thẩm gia, vị cháu gái xa kia bị đại ca Thẩm Khâu chiếm trong sạch, nhất quyết yêu cầu đại ca chịu trách nhiệm, cuối cùng trở thành tẩu tử của nàng, làm cho hậu viện của đại ca chướng khí mù mịt. Mà nhân chứng cho vụ cháu gái xa bị Thẩm Khâu vũ nhục, chính là Quế ma ma.
Bây giờ nghĩ lại, nó thực sự là một vở kịch dở tệ.
Một lần bất trung, trăm lần không cần. Huống hồ người như Quế ma ma, trăm lần bất trung, nàng đương nhiên phải dọn dẹp thật tốt. Một con chó đã chạy theo bên ngoài, còn nuôi dưỡng chi bằng giết.
Quế ma ma đợi rất lâu nhưng không nghe thấy Thẩm Diệu khen thưởng, trên mặt vẻ yêu thương hiền từ nhất thời có chút cứng ngắc. Không khỏi ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệu, lại thấy Thẩm Diệu nhàn nhạt nhìn mình, không có cảm xúc gì đặc biệt.
Trong lòng “thịch” một cái, không biết tại sao, thế nhưng lại có cảm giác chột dạ.
Ngay sau đó, liền nghe được Thẩm Diệu hờ hững trả lời: “Ừm, ma ma vất vả rồi.”
Cốc Vũ hừ nhẹ một tiếng, liếc nhìn Quế ma ma có chút chế giễu. Nàng từ trước đến nay chướng mắt loại dáng vẽ tiểu nhân nịnh nọt này của Quế ma ma, ỷ là bảo mẫu của tiểu thư ở Tây viện mà hoành hành ngang ngược. Trước đây tiểu thư nhà mình bị Quế ma ma này dỗ dành đến ngoan ngoãn vâng lời, tin vào không ít lời gièm pha của Quế ma ma, khiến nàng trở nên xa lánh những hạ nhân ban đầu ở Tây viện.
Hiện giờ thì tốt rồi, sau khi tiểu thư rơi xuống nước tỉnh lại, dường như là thấy rõ không ít chuyện, trước mắt thái độ đối với Quế ma ma không nóng không lạnh như vậy, thực sự làm trong lòng Cốc Vũ rất vui vẻ.
Quế ma ma ngượng ngùng cười, bà không hiểu tại sao hôm nay thái độ Thẩm Diệu lãnh đạm như vậy. Nghĩ có lẽ do Thẩm Diệu rơi xuống nước nên tâm tình không tốt, cười khuyên nhủ: “Lão nô khuyên tiểu thư một câu, đừng quá thương tâm, giữ gìn thân thể mình. Tiểu thư giống như một đóa hoa vậy, nhất định trong lòng Định Vương sẽ thích, một ngày nào đó ……” bà luôn nói những lời dễ nghe, ngày thường hay nói những lời Thẩm Diệu thích nghe, đó là cách tốt nhất để lấy lòng Thẩm Diệu. Nhưng hôm nay nói ra lời này, lại thấy Thẩm Diệu thay đổi sắc mặt.
“Ma ma nói như vậy, chính là muốn vấy bẩn sự trong sạch của ta sao?” Thẩm Diệu lạnh lùng nói: “Mặc dù hiện tại phụ thân cùng mẫu thân không có ở Tướng quân phủ, nhưng ta cũng là đích tiểu thư Tướng quân phủ, cũng là chủ tử của Tây viện, cô nương trong nhà tầm thường còn muốn có thanh danh trong sạch, ma ma nói như vậy, chẳng phải là cố ý hại ta gặp rắc rối sao?”
Quế ma ma sửng sốt, theo bản năng nói: “Sao tiểu thư có thể nói như vậy, lão nô cũng là vì tốt cho người…….”
“Nói như vậy là ta sai rồi sao?” Thẩm Diệu cười lạnh: “Không sao, không bằng cùng đi gặp lão phu nhân hỏi cho rõ ràng, hiện giờ sự trong sạch của các tiểu thư trong tướng quân phủ đều là cải trắng phải không? Cải trắng kia còn có giá trị mấy đồng tiền, Quế ma ma ngươi nói ta hoành tráng như vậy, ta không khỏi tự hỏi có phải là ta quá mức không biết lễ nghi hay không.”
Có lẽ là không ngờ được Thẩm Diệu đột nhiên thay đổi khí thế, cho dù tâm tình không tốt cũng không nên trút giận chính mình. Quế ma ma quen hoành hành ngang ngược ở Tây viện, ngày thường Thẩm Diệu cũng bị bà khống chế rất tốt, nhưng hôm nay, thậm chí còn bị sỉ nhục trước mặt Cốc Vũ cùng Kinh Trập, trong lòng có chút tức giận, không khỏi nói: “Tiểu thư, lời này thật sự là hành hạ lão nô, lão nô đi theo bên cạnh tiểu thư mười mấy năm, tiểu thư làm sao có thể cho rằng lão nô đang cố ý hại người?”
“Làm càn!” Kinh Trập lớn tiếng nói: “Tiểu thư là chủ tử, Quế ma ma sao ngươi dám nói chuyện với tiểu thư như vậy?”
Quế ma ma sửng sốt cũng ảo não vì bản thân vừa mới kích động. Nhưng lời nói ra như bát nước hất đi, xung quanh có rất nhiều hạ nhân vây quanh xem náo nhiệt. Bà còn cho rằng Thẩm Diệu là tiểu cô nương dễ dàng bị dỗ dành, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, lão nô là thiệt tình quan tâm tiểu thư, lão nô theo tiểu thư nhiều năm như vậy, trong lòng từ lâu đã coi tiểu thư như con ruột của mình. Vừa rồi đều là lão nô nói không đúng, tiểu thư chớ có tức giận, cẩn thận đừng tức giận rồi hại thân mình.”
Đối xử với nàng như con ruột của mình? Thẩm Diệu trong lòng cười lạnh, nàng lại cảm thấy Quế ma ma là người tuyệt vời. Ngày thường nhận được không ít bạc từ nàng, lại coi người của Đông viện mới là chủ tử thật sự. Cuối cùng còn làm hại đại ca nàng chịu tổn thất lớn như vậy. Nếu là kiếp trước, nàng gặp được một điêu nô như vậy trong hậu cung, nàng sớm đã ra lệnh cho đánh chết rồi quăng ra ngoài. Nhưng bây giờ……. Nếu Quế ma ma đã thành tâm đầu nhập vào Đông viện, vậy thì mượn tay bà làm cho Đông viện chịu một chút tổn thất thì có sao?
Nàng nhướng mày, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Nếu Quế ma ma đã biết sai, vậy chỉ phạt ba tháng tiền tiêu vặt thôi.”
Thần sắc Quế ma ma cứng đờ, khóe môi Thẩm Diệu nhếch lên.
Không có bạc Quế ma ma phải làm gì bây giờ? Đương nhiên là đi tỏ lòng trung thành với Đông viện.