Đầu thu, chim nhạn phương Bắc xếp thành hàng dài, băng qua bầu trời rộng lớn, bay về phương Nam ấm áp. Trong viện những cành lá tươi tốt mùa hè đã bắt đầu héo úa, những con cá đầy màu sắc trong hồ nước trông có vẻ thanh lãnh đi vài phần so ngày xưa.

Mái tóc đen dài của thiếu nữ được búi thành búi hình con nai, cắm một chiếc trâm bằng san hô tinh xảo, mặc một thân trang phục vân nhạn hai lớp bằng lụa màu đỏ thẫm, phác thảo dáng người mảnh khảnh và thanh tú của nàng

Bạch Lộ nhẹ nhàng khoác áo choàng thêu lên người Thẩm Diệu, nói: “Tiểu thư còn chưa khỏi bệnh, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”

Thẩm Diệu lắc lắc đầu.

Nàng vóc người còn nhỏ, không cao bằng Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh, khuôn mặt lại tròn trịa, cộng với tính cách rụt rè thường ngày, trông có vẻ nhỏ hơn tuổi thật vài tuổi, chỉ mới mười một, mười hai tuổi.

Nhưng hôm nay lại hơi khác một chút.

Sương Hàng ở một bên nhìn nhìn, trong lòng có chút khác thường.

Thiếu nữ nước da trắng nõn, nhìn người nhỏ nhắn thanh tú, hiện giờ trên mặt một tia ý cười cũng không, không thể nói lạnh nhạt, cũng không thể nói khờ ngốc, đó là có chút lãnh đạm, lại tựa hồ có chút hoài niệm nhìn về không trung. Vẫn đứng đó như trước kia, nhưng có phần đoan trang, lại có vài phần ung dung như thể một khí chất đặc biệt không biết từ đâu tới trong một đêm.

Sương Hàng lắc lắc đầu, như thể điều này có thể rũ bỏ những suy nghĩ hoang đường trong lòng, nàng mỉm cười nhìn về phía Thẩm Diệu: “Tiểu thư, đang nhìn cái gì vậy?”

Từ bữa sáng đến giờ, Thẩm Diệu vẫn xuất thần đứng ở trong viện nhìn về không trung.

“Chỉ là suy nghĩ, những con chim nhạn đang bay từ phương Bắc về phương Nam, có bay qua hoang mạc Tây Bắc hay không.” Thẩm Diệu nhẹ giọng nói.

Hoang mạc Tây Bắc, đó là nơi Thẩm Tín đang trấn thủ, Thẩm phu nhân cùng Thẩm đại thiếu gia đều ở đây. Thư gửi về nhà tháng trước nói rằng, ở kinh thành mới vừa trở lạnh, nhưng ờ Tây Bắc cây cỏ đã khô héo, tuyết nhẹ cũng bắt đầu rơi.

“Tiểu thư là mong nhớ lão gia cùng phu nhân,” Sương Hàng cười nói: “Chờ cuối năm lão gia sẽ trở về, khi nhìn thấy tiểu thư lại cao thêm nữa, không biết vui mừng đến thế nào.”

Thẩm Diệu cười cười, khóe miệng có chút cay đắng.

Tướng quân chỉ có thể trở về Định Kinh mỗi năm một lần, việc đầu tiên ông làm sau khi trở về là đối mặt nữ nhi không biết liêm sỉ nhà mình, bỏ trốn, thậm chí còn lấy cái chết để ép gả, có thể vui mừng đến mức nào?

Huống chi người nàng tâm tâm niệm niệm muốn gả, lại là một kẻ tiểu nhân muốn lợi dụng binh quyền của Thẩm gia để đoạt lấy vị trí kế vị hợp pháp, vốn Thẩm gia không muốn bị kéo vào, nhưng lại bị tình yêu mù quáng của nàng kéo xuống nước, cuối cùng rơi vào một kết cục thê thảm là cả nhà bị diệt tộc.

Thẩm Diệu nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, chỉ trong nửa năm, đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Sau khi nàng cập kê, hôn sự của nàng đã trở thành nhược điểm cho Đông viện có thể thao túng bất cứ lúc nào. Xem ra cũng là bắt đầu từ năm cập kê này, Đông viện đã cởi bỏ lớp ngụy trang tà ác, từng bước đẩy nàng vào ngõ cụt, không còn đường quay đầu.

“Tiểu thư, tiểu thư?” Bạch Lộ thấy biểu cảm cũa tiểu chủ tử có bất thường, đầu ngón tay cầm áo choàng đã trở nên trắng bệch, không khỏi nhẹ giọng gọi.

Thẩm Diệu phục hồi tinh thần, nhìn thấy Cốc Vũ chạy tới nói: “Tiểu thư, có người bên phía Vinh Cảnh Đường lại đây thúc giục.”

Vinh Cảnh Đường, nơi Thẩm lão phu nhân ở, sáng sớm lão phu nhân đã sai nha đầu thân cận tới gặp Thẩm Diệu, thấy Thẩm Diệu không sao, chỉ nói là: thân thể nàng không sao là có thể đi thỉnh an lão phu nhân. Trên thực tế, thỉnh an hay là hưng sư vấn tội, trong lòng không phải biết rõ ràng hay sao?

Thẩm Diệu khẽ mỉm cười, nắm chặt áo choàng, nói: “Đi thôi.”

Trong Thẩm phủ, Đông viện và Tây viện được phân cách rõ ràng.

Lúc trước Khi Thẩm lão tướng quân còn sống, ông thường múa kiếm đánh quyền trong một mảnh sân trống ở Tây viện, sau khi Thẩm lão tướng quân qua đời, Thẩm Quý cùng Thẩm Vạn đều đi con đường quan văn, Thẩm Tín là người duy nhất tiếp quản quân y bát của lão tướng. Mảnh sân trống kia cùng với Tây viện giao cho Thẩm Tín. Đông viện rộng rãi, nhị phòng tam phòng cùng Thẩm lão phu nhân ba nhà cùng ở.

Trên thực tế, vị trí Tây viện xa hơn so với Đông viện, thậm chí còn không có đủ ánh nắng, so với Đông viện không bằng một nữa, thật sự không có gì đáng giá khen. Chỉ có Thẩm Tín cả ngày vui tươi hớn hở, có được mảnh đất trống kia liền cảm thấy nhặt được lợi lớn. Thẩm Tín cùng Thẩm phu nhân đều là tướng môn thế gia, ánh mắt của họ cũng rất đơn giản, tường trắng ngói đen, mộc mạc đến cực điểm. Không thể so sánh với Đông viện tu sửa tinh xảo uyển chuyển.

Thẩm Diệu đã từng vô cùng bất mãn đối với Tây viện của nhà mình, hâm mộ sự sang trọng và dễ thương của Đông viện, vì thế trong lòng còn oán trách Thẩm Tín. Hiện giờ xem ra, lại là đang cười nhạo sự vô tri của chính mình.

Viện nhà mình, tuy rằng mộc mạc, lại không đơn sơ, thể hiện tâm trạng cởi mở khắp nơi, không giống như những “đầu trâu mặt ngựa” ở Đông viện, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.

Sau khi vòng qua hành lang dài, đi qua hoa viên được cắt tỉa vô cùng tinh xảo, mới đến lối vào Vinh Cảnh Đường.

Có lẽ là vì thể hiện khí chất thi thư, Vinh Cảnh Đường bố trí cực kỳ phong nhã. Cửa treo bảng hiệu trúc tâm nhã ý, tay cầm tùng hạc bằng đồng và bằng gỗ thông rất tinh xảo và linh động.

“Ngũ tiểu thư tới.” Hỉ Nhi, nha hoàn thân cận của Thẩm lão phu nhân nói.

Thẩm Diệu bước vào Vinh Cảnh Đường.

Vinh Cảnh Đường đang diễn ra một cảnh hoà thuận vui vẻ, hầu như mọi người đều đến đông đủ. Thẩm gia nhị phu nhân Nhâm Uyển Vân cùng Thẩm gia tam phu nhân Trần Nhược Thu đứng dưới trướng lão phu nhân. Thẩm Thanh bừng một dĩa điểm tâm ngồi bên cạnh lão phu nhân, ngồi bên kia là Thẩm Nguyên Bách đệ đệ của nhị phòng Thẩm gia. Thẩm Nguyên Bách mới năm tuổi, lung tung chộp lấy điểm tâm nhét vào miệng lão phu nhân, khiến Thẩm lão phu nhân cười nghiên ngã.

Dường như không ai chú ý tới sự xuất hiện của Thẩm Diệu, cho đến khi Thẩm Nguyệt cười nói: “Sao Ngũ muội bây giờ mới đến, thất đệ đã ăn hết phô mai chưng đường rồi.”

Thẩm Diệu gật đầu: “Thân thể của ta có lẽ còn chưa hoàn toàn bình phục, đi được hai bước liền có chút choáng váng, trên đường phải nghỉ một lát, cho nên đến muộn.”

Mọi người trong Vinh Cảnh Đường đều im lặng.

Thẩm Nguyệt chỉ muốn nói là đến muộn, nàng ngược lại không sợ chỉ ra do Thẩm lão phu nhân dựa vào lớn tuổi, không màng thân thể cháu gái bắt phải đến thỉnh an.

Một lát sau, Nhâm Uyển Vân cười nói: “Ta thấy tiểu ngũ thân thể thật sự rất yếu, đã mấy ngày nay đều thỉnh đại phu hai lần, may mắn là hiện tại nhìn không có việc gì.”

“Ngươi thấy đỡ hơn chưa?” Một giọng nói khàn khàn và nghiêm khắc vang lên, mang theo sự thiếu kiên nhẫn không thể nhận ra.

Thẩm Diệu ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm lão phu nhân.

Nụ cười trên mặt Thẩm lão phu nhân đã biến mất, có chút kiêu ngạo ngẩng đầu lên. Rõ ràng đã là ngoài bảy mươi, mặc bộ váy màu hồng đào, cổ áo gắn nút thắt tùng thạch màu xanh lục ngọc, mang đai buộc trán thêu hoa lan trắng. Mái tóc bạc búi thành một một búi cát tường, điểm xuyết một ít ngọc.

Bà là một người nữ nhân rất coi trọng ngoại hình, kiếp trước, thời kỳ Thẩm Diệu còn khuê các, vẫn luôn cảm thấy Thẩm lão phu nhân là nữ nhân cao quý nhất, bị mê hoặc bởi khí chất ưu nhã mỹ lệ lúc tuổi già này, hiện giờ xem ra lại cảm thấy có chút buồn cười.

Chính thê của Thẩm lão tướng quân, Thẩm Tín mẫu thân, sinh ra trong danh môn, là tiểu thư khuê các chân chính, đáng tiếc qua đời vì bệnh tật ở tuổi trung niên. Sau này, Thẩm lão tướng quân đi ngang qua một nơi nào đó trên đường hành quân, ông đã cứu một người ca nữ trong tay bọn côn đồ, ca nữ không còn nơi nào để đi, đã xin làm thiếp, sinh hạ cho Thẩm lão tướng quân Thẩm Quý cùng Thẩm Vạn, sau đó mới được sửa lại.

Ca nữ xuất đầu, trở thành Thẩm phu nhân, sau lại lại trở thành Thẩm lão phu nhân. Thanh danh cùng địa vị đã thay đổi, nhưng sắc mặt tiểu nhân từ phố phường ăn trong xương cốt vẫn là nhất thành bất biến. Thẩm Diệu vẫn nhớ như in kiếp trước, Thẩm lão phu nhân bức nàng gả cho Dự Châu vương què chân, chỉ để mở đường cho Thẩm Thanh.

Nàng nhìn nữ nhân trước mặt, thời điểm Thẩm lão phu nhân còn trẻ rất xinh đẹp, khuôn mặt nhòn nhọn, đôi mắt to long lanh, khi về già giống như một cái cái trống hình tam giác khô cứng, phía trên đột ngột mọc ra đôi mắt. Nhưng bà không chịu chấp nhận số phận, một hai phải tô son màu rực rỡ.

Quả thật là…… cực kỳ không đoan trang. Thẩm Diệu kiếp trước làm Hoàng Hậu, trong lòng thản nhiên bình luận, khiêm tốn nói: “Uống thuốc xong, đã khá hơn nhiều, tạ tổ mẫu quan tâm.”

Giây tiếp theo, liền nghe được Thẩm lão phu nhân cao giọng quát: “Nữ nhi bất hiếu, còn không quỳ xuống!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play