Quảng Văn Quán là một trường học ở Định Kinh.

Các quan lại và quý tộc của Minh Tề thường đưa các công tử, cô nương nhà mình vào Quảng Văn Quán, ở Quảng Văn Quán các tiên sinh đều là nho sĩ hoặc là tài tử danh chấn tứ phương. Các quý công tử, quý cô nương đều lấy việc có thể vào được Quảng Văn Quán để tự hào.

Thẩm Diệu cũng học tại Quảng Văn Quán.

Đáng tiếc Thẩm Tín cùng Thẩm phu nhân đều là võ tướng thế gia, đại ca Thẩm Khâu càng là bậc thầy gặp sách đau đầu. Thẩm Diệu được Thẩm lão phu nhân nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, Thẩm lão phu nhân lại là một ca kỹ, không biết một cái chữ nào. Vỡ lòng của Thẩm Diệu vẫn là do Thẩm tam phu nhân Trần Nhược Thu dạy, Trần Nhược Thu xuất từ thư hương thế gia, thế nhưng lúc trước dạy cho Thẩm Diệu toàn là những quyển sách tối nghĩa, khó hiểu. Trẻ nhỏ vốn rất ham chơi, dạy tới dạy lui, ngược lại dạy đến Thẩm Diệu hoàn toàn chán ghét đọc sách viết chữ.

Trần Nhược Thu thấy Thẩm Diệu không thích đọc sách, cũng không miễn cưỡng, chỉ dạy cho nàng chú trọng cách ăn mặc, chi tiêu, sống cuộc sống của một tiểu thư. Sau khi tới tuổi đi Quảng Văn Quán, Thẩm Diệu không theo kịp kiến thức bài giảng của tiên sinh, học còn kém hơn một học trò năm nhất, luôn xếp ở cuối bảng. Do thường xuyên như vậy, Thẩm Diệu càng không thích học nữa, trở nên nổi tiếng vô tri vụng về ở Định Kinh.

Trong ba vị đích nữ của Thẩm gia, Thẩm Nguyệt là người tài danh nhất, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều biết, không gì không giỏi. Thẩm Thanh tuy rằng không xuất chúng như Thẩm Nguyệt, nhưng cũng làm rất tốt, đặc biệt là thêu thùa nữ công rất giỏi, còn đứng nhất về môn tính toán. Ngày sau có gả vào nhà khác cũng có thể trở thành chủ mẫu trong tương lai, càng giỏi tính toán, càng được nhà chồng ưu ái, cho nên Thẩm Thanh cũng có thể có được danh tiếng tốt.

Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh càng xuất chúng, thì Thẩm Diệu càng có vẻ không có sở trường gì. Thậm chí còn không bằng thứ nữ Thẩm Đông Lăng do thiếp thất của đại phòng sinh ra.

Trên xe ngựa, Kinh Trập hỏi: “Tiểu thư, sao cô không đi cùng đại tiểu thư và nhị tiểu thư?”

Ngày thường, Thẩm Diệu luôn muốn ngồi chung xe ngựa với Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt, Thẩm Diệu cảm thấy tỷ muội một nhà đi chung sẽ có khí thế hơn. Mà Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh, có lẽ bởi vì có một muội muội vụng về bên cạnh, các nàng tự nhiên sẽ có vẻ càng ưu tú hơn.

Nhưng hôm nay, Thẩm Diệu đã thay đổi không muốn nữa.

“Vốn không phải là người dưới một mái hiên, con đường sẽ đi cũng hoàn toàn khác nhau, làm sao có thể đồng hành?”

Kinh Trập lè lưỡi, không biết tại sao. Tiểu thư nhà mình lời nói ngày càng trở nên khó hiểu, nhưng nàng cảm thấy như vậy lại tốt. Tính tình Thẩm Diệu vẫn luôn yếu đuối quá mức, mọi chuyện đều bị nhị phòng tam phòng làm chủ, hiện giờ sau khi rơi xuống nước, ngược lại là có chủ ý của mình, như vậy mới đúng, vậy mới đúng là đích nữ của đại phòng, xét về thân phận địa vị đều không có thấp hơn ai, nào có thể giống như một nha hoàn được.

Trong một chiếc xe ngựa khác, Thẩm Nguyệt vén rèm lên, liếc nhìn trộm phía sau, nhẹ giọng nói: “Đại tỷ, ngũ muội đang đi ở phía sau.”

“Cô ta đang cố ý phát cáu cùng ta.” Thẩm Thanh hừ lạnh một tiếng, ở trước mặt Thẩm Nguyệt, nàng chưa bao giờ che giấu sự khinh thường của mình đối với Thẩm Diệu: “Tuỳ cô ta, dù sao cuối cùng người mất mặt cũng không phải ta.”

Thẩm Nguyệt lo lắng nói: “Nhưng cô ta vốn đang bị phong hàn, hơn nữa còn có chuyện của Định Vương điện hạ…….”

“Thẩm Nguyệt?” Thẩm Thanh nói: “Trong lòng ngươi muốn gì ngươi nghĩ ta không biết sao? Đừng ở đây giả vờ làm người tốt. Nếu ngươi thực sự quan tâm đến cô ta, thì qua ngồi chiếc xe ngựa kia hà tất phải nói những chuyện này với ta ở đây.”

Thẩm Nguyệt cắn môi, cúi đầu, không nói thêm nữa.

Xe ngựa chạy được gần nửa canh giờ, cuối cùng đã đến Quảng Văn Quán.

Vẫn còn sớm, tiên sinh vẫn chưa bắt đầu tiết học. Các học trò năm hai đã lũ lượt kéo đến, đang ngồi nói chuyện ở trong học đường. Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh vừa đến, lập tức có một cô gái nhỏ nhắn thân thiện tiếp đón các nàng.

Ở Quảng Văn Đường, Thẩm Nguyệt là người tài giỏi nhất trong số các bạn nữ, xinh đẹp, tính tình lại khiêm tốn dịu dàng, nên đương nhiên được mọi người săn đón. Thẩm Thanh tuy không tài năng và hiểu biết như Thẩm Nguyệt nhưng lại có khả năng xử lý mọi việc, lại khéo léo đưa đẩy, cũng được các tiểu thư trong giới yêu thích.

Một cô nương mặc váy hồng nói: “Nguyệt cô nương, sao hôm nay không thấy Thẩm Diệu?” Ngày thường Thẩm Diệu thường đi theo bên cạnh Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh như một nha hoàn, nhưng hôm nay không thấy, cũng có chút kỳ quái.

“Sợ là không còn mặt mũi nào tới.” Cô nương nói lời này nhìn có vẻ thanh tú, giọng lại hơi lớn, trên mặt mang theo vẻ giễu cợt: “Nghe là do nhìn lén Định Vương điện hạ rồi rơi xuống nước. Không biết là do bị nhiễm phong hàn còn chưa có khỏe hay là không có mặt mũi gặp người khác.”

“Bội Lan, không phải như vậy……” Thẩm Nguyệt lắc đầu.

“Cô nương bao che cho muội muội mình quá rồi” Dịch Bội Lan nói: “Một người vụng về như vậy, căn bản là không giống cô nương Thẩm gia, cô còn luôn bảo vệ che chở. Nhưng cô ta cũng thật làm người khác mở rộng tầm mắt, ngày thường nhìn rụt rè sợ hãi, gặp được Định Vương điện hạ lại là mười phần dũng cảm, không biết còn tưởng rằng là một cô nương thất học được gia đình nhỏ nào đó dạy dỗ .”

Những lời này có chút nặng nề, Thẩm Thanh nghe vậy cười nói: “Ngũ muội chỉ là nhất thời nghịch ngợm một lát thôi.”

“Ta nghỉ là bởi vì Thẩm tướng quân cùng Thẩm phu nhân không ở bên cạnh dạy dỗ,” một cô nương búi tóc đuôi ngựa khác nói: “Lơ là quản giáo, đương nhiên ngay cả lễ nghi, liêm sỉ của một cô nương cũng không biết.”

“Những gì Thải Huyên nói không đúng,” Thẩm Nguyệt nhẹ giọng nói: “Tuy rằng đại bá phụ cùng đại bá mẫu không ở Định Kinh, nhưng ngũ muội cũng được tổ mẫu nuôi dưỡng, mẫu thân ta cùng nhị thẩm cũng lúc nào cũng dạy dỗ, không bao giờ lơ là quản giáo.”

Ý tứ là, Thẩm Diệu trời sinh đã không biết liêm sỉ.

Quả nhiên, Thẩm Nguyệt vừa nói ra những lời này, Dịch Bội Lan liền nói: “Thật kỳ lạ, cùng là một nhà nuôi dưỡng mà Nguyệt cô nương, Thanh cô nương cùng Thẩm Diệu thật đúng là cách biệt một trời một vực. Đại khái chính là theo lời tiên sinh nói: Bùn nhão không trát được tường.” Cô vừa nói vừa cười ha ha ha khiến các quý nữ đang vây quanh đều nở nụ cười. Ngay cả một số thiếu niên cũng không khỏi ghé mắt.

Ngay sau đó, liền nghe thấy ai đó hét lên: “Nhìn kìa, Thẩm Diệu tới!”

Mọi người đều nhìn về phía cửa với ý định xem kịch hay.

Liền thấy một cô gái đang chậm rãi đi về phía cửa, mặc bộ trang phục màu đỏ thẫm thêu hình chim nhạn cưỡi mây, bên ngoài là khoác một chiếc áo choàng thêu hình hoa lan màu xanh đậm. Màu sắc như vậy trông quá trưởng thành đối với một cô nương, đặc biệt là Thẩm Diệu, dáng người tròn trịa nhỏ nhắn, nếu không cẩn thận sẽ giống như một đứa trẻ mặc trộm quần áo của người lớn.

Nàng bước chân rất chậm, vạt váy không hề xê dịch, tuy bước chân nhẹ nhàng nhưng rất có lực, nói không nên lời là vì cái gì, tự nhiên cảm thấy có cảm giác uy nghiêm. Cằm hơi nhếch lên, thần sắc tất nhiên là không chút gợn sóng, vì thế đôi mắt cún con thường ngày đã trở thành vực sâu không đáy, tất cả sức mạnh đều ẩn chứa bên trong, giống như một con mãnh thú đang thu nanh vuốt.

Các đường nét trên khuôn mặt vẫn ưa nhìn, bởi vì tròn trịa mà có vẻ đáng yêu, nhưng bây giờ không còn chút dấu vết ngu xuẩn nào nữa, cũng bởi vì còn chưa nẩy nở cộng với phong thái đoan trang, đáng ngạc nhiên là chúng không hề mâu thuẫn.

Nàng không giống như một tiểu thư, mà giống như là…… một phu nhân địa vị cao quý, lại hoặc là, một đương gia chủ mẫu trong phủ có dáng vẻ cương quyết và dứt khoát.

Học đường dần dần trở nên yên tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play