Vào đầu hè, lúc trời chập choạng tối, những cơn mưa to như trút nước luôn ập đến bất chợt.
Sắc trời u ám, mây đen như đè lên những bức tường cung điện đầy uy nghiêm, cung điện vốn lộng lẫyhuy hoàng đang dần chìm vào mây đen, giống như một cái lồng giam khổng lồ, vây chặt những con người bên trong.
Tẩm điện rộng lớn, những bức mành tựa hồ đều rất cũ kỹ, phủ một lớp bụi dày. Vốn dĩ là một ngày tiết trời nóng bức, thế nhưng lại cảm thấy một chút lạnh lẽo. Xiêm y và trang sức vương vãi trên mặt đất, như thể vừa trải qua một hồi thảm họa.
Một nữ nhân nửa quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Nữ nhân này ước chừng chỉ ngoài ba mươi, nhưng khuôn mặt lại già nua như một lão bà, nặng nề lệ khí, đôi mắt đờ đẫn, tiêu dật giống như một cái giếng khô cạn đã lâu, còn không thể rơi được nước mắt, nhưng mang theo hận ý sâu không thấy đáy.
“Nương nương, xin mời.” Hoạn quan bên cạnh cầm một dãy lụa trắng trong tay, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Nhân gia còn phải về phục mệnh với Bệ hạ.”
Ánh mắt Thẩm Diệu dừng ở trên người tên thái giám, nàng trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng, thanh âm hỗn loạn nghẹn ngào: “Tiểu Lý Tử, trước lúc bổn cung đề bạt ngươi, ngươi cũng chỉ là một con chó bên cạnh Cao công công.”
Tên thái giám ngạo nghễ ngẩng đầu lên: “Nương nương, nay đã khác xưa.”
“Nay đã khác xưa……” Thẩm Diệu lẩm bẩm nói, đột nhiên ngẩng đầu cười to: “Hay cho câu nay đã khác xưa!”
Chỉ vì một câu “Nay đã khác xưa”, mà triều thần, nô tài trước đây thấy nàng đều phải tất cung tất kính nay lại có thể tùy ý quát mắng, chỉ bởi vì “Nay đã khác xưa”, nàng phải kết cục cuộc đời bằng ba thước lụa trắng. Ngày xưa đã là gì, hiện tại lại bắt đầu từ đâu? Là từ khi Mi phu nhân bắt đầu tiến cung, hay là từ lúc Thái Tử bị phế, hoặc là từ cái chết bi thảm của trưởng công chúa trên đường đi hòa thân ở phương xa? Hay lại là lúc nàng hồi cung sau năm năm làm con tin ở Tần Quốc?
Từ “quá khứ” đến “hiện tại”, từ Hoàng Hậu đến phế hậu, cũng chỉ bởi vì một câu nói của Phó Tu Nghi! Văn võ triều thần đều có thể thay đổi sắc mặt, cả giang sơn Minh Tề này hắn cũng có thể đổi trắng thay đen! Hay cho câu “Nay đã khác xưa”!
Cửa tẩm điện “rít” một tiếng mở ra, một đôi ủng xanh thêu hoa văn rồng dừng lại trước mặt Thẩm Diệu. Hướng lên trên, là góc áo choàng của minh quân.
“Vì ngươi đi theo trẫm 20 năm, trẫm ban ngươi được toàn thây, hãy tạ ơn.” Thiên tử nói.
Thẩm Diệu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân cao cao tại thượng, thời gian không để lại bất kỳ dấu vết nào trên gương mặt hắn vẫn phong thần tuấn lãng như trước, hắn là minh quân thiên hạ, là thiên tử danh chính ngôn thuận, là nam nhân mà nàng lưu luyến si mê 20 năm, một trượng phu hoạn nạn có nhau. Giờ đây nhìn nàng nói: “Trẫm ban ngươi toàn thây, hãy tạ ơn.”
“Tại sao?” Thẩm Diệu khó khăn hỏi.
Hắn không trả lời.
“Tại sao, tại sao muốn diệt môn Thẩm gia?” Nàng hỏi.
Định Vương Phó Tu Nghi, Tiên hoàng có chín người con, mỗi người mỗi vẻ, Thái Tử lại nhiều bệnh, Tiên hoàng lại trì hoãn không chịu sửa lập Thái Tử, nên hoàng tử đã trực tiếp đoạt ngôi. Nàng ngưỡng mộ Định Vương phong hoa tuyệt đại, không màng người nhà khuyên can, cuối cùng cũng được như ý, đem toàn bộ Thẩm gia cùng Định Vương cột vào một chỗ.
Chính là vì như thế, nàng tận tâm tận lực phụ tá cho Định Vương, từ một nữ nhi Kiều Kiều cái gì cũng đều không biết, đến một vương phi tham dự việc triều đình, bày mưu tính kế, cuối cùng cũng định giang sơn. Ngày Phó Tu Nghi đăng cơ, lập nàng làm hậu, mẫu nghi thiên hạ, mọi thứ đều trở nên rực rỡ.
Nàng cho rằng nàng là Hoàng Hậu xinh đẹp nhất, phản loạn các hoàng tử mới vừa bình định, Minh Tề căn cơ chưa vững, Hung nô xâm lược, các nước láng giềng như hổ rình mồi, vì để mượn binh, Thẩm Diệu tự nguyện đến Tần Quốc làm con tin, lúc nàng rời đi, nữ nhi và nhi tử của nàng vẫn còn đủ. Phó Tu Nghi còn nói: “Trẫm sẽ đích thân đón nàng về.”
Năm năm sau, cuối cùng nàng cũng trở về lại Minh Tề, nhưng trong hậu cung lại nhiều thêm một mỹ nữ tài mạo hơn người, Mi phu nhân.
Mi phu nhân là nữ nhi của một quan cận thần mà Phó Tu Nghi gặp trong chuyến chinh phạt phía Đông Phó Tu Nghi, hắn thích nàng ta vì sự hiểu biết và thấu hiểu nên đã đưa nàng về cung. Mi phu nhân sinh cho Phó Tu Nghi hoàng tử Phó Thịnh, Phó Thịnh được Thánh tâm sủng ái, ngược lại nhi tử của Thẩm Diệu, Thái Tử Phó Minh, lại không được thánh tâm.
Phó Tu Nghi từng nói trước mặt văn võ bá quan trong triều: “Phó Minh tính tình quá mềm yếu, vẫn là Phó Thịnh mới giống con trẫm hơn.”Lời nói rõ ràng đều là ý tứ muốn sửa lập Thái Tử.
Mi phu nhân khiến cho Thẩm Diệu cảm thấy nhiều nguy cơ ở trong cung, Thẩm Diệu cùng Mi phu nhân đấu với nhau những mười năm. Mi phu nhân liên tiếp chiếm thế thượng phong, thậm chí còn thuyết phục được Phó Tu Nghi đem gả thân sinh nữ nhi Uyển Du công chúa cho Hung Nô hòa thân, người Hung Nô hiếu chiến tính tàn nhẫn, Uyển Du công chúa trên đường đi hoà thân bị bệnh chết, ngay lập tức hoả táng, mọi người đều biết trong chuyện này nhất định có gì mờ ám. Thẩm Diệu bất lực.
Cuối cùng vẫn phải tới ngày hôm nay.
Phó Tu Nghi ban hạ thánh chỉ, Thẩm gia mưu phản, Thái Tử bị phế, tự vận tạ tội, nàng là Hoàng Hậu cũng phải bị phế, ban cho ba thước lụa trắng.
Nàng chỉ muốn hỏi một câu: “Tại sao?”
Thẩm Diệu nói: “Phó Tu Nghi, ngươi còn có lương tâm hay không? Ngươi và ta phu thê hơn hai mươi năm, ta tự hỏi không có lỗi gì với ngươi. Lúc ngươi đăng cơ, là Thẩm gia ta đã giúp đỡ ngươi, khi ngươi xuất chinh người Hung nô đến xâm chiếm, ta thay ngươi viết thư xin hàng, ngươi muốn mượn sức đại thần, ta quỳ xuống cầu xin họ phụ giúp. Chấp nhận ở lại nước láng giềng làm con tin, chịu bao khổ sở dày vò, ngươi báo đáp cho ta cái gì? Mi phu nhân bắt Uyển Du xuất giá, ngươi liền ban chỉ, Uyển Du mới mười sáu đã bệnh chết. Ngươi sủng ái Phó Thịnh laạn nhạt với Phó Minh, cả triều đều biết. Hiện tại ngươi tàn sát gia tộc ta, cái chết đã cận kề ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, tao sao?”
“Thẩm Diệu,” Phó Tu Nghi cau mày, thần sắc không hề lay động, phảng phất như một pho tượng lạnh lẽo: “Lúc Phụ hoàng tại thế đã có tính toán đối phó với mấy đại thế gia, Thẩm gia công đức cao tuyệt không thể tồn tại lâu, là trẫm khuyên phụ hoàng, trẫm để Thẩm gia tồn tại thêm 20 năm, đã là ban ân cho Thẩm gia rồi!”
Đã là ban ân cho Thẩm gia! Thẩm Diệu thân thể run lên, mấy ngày nay nàng khóc quá nhiều, nước mắt không thể chảy được nữa, nàng nhìn Phó Tu Nghi, gằn từng chữ: “Tại sao phải giữ lại Thẩm gia? Không phải ngươi nhân từ, cũng không phải ngươi ban ân, ngươi chỉ là muốn lợi dụng binh quyền của Thẩm gia để gia tăng sức mạnh đoạt quyền. Được cá quên nơm, hiện giờ giang sơn đã định, ngươi liền qua cầu rút ván, Phó Tu Nghi, ngươi thật tàn nhẫn!”
“Thẩm Diệu!” Phó Tu Nghi tức giận hét lên, giống như bị chạm tới chỗ đau, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Dứt lời phất tay áo bỏ đi.
Thẩm Diệu nằm trên mặt đất, nắm chặt hai tay, đây chính là nam nhân mà nàng dành cả đời để yêu, nàng cùng Mi phu nhân đều vì hắn mà tranh sủng trong cung, đến cuối cùng mới phát hiện, không cần thiết phải tranh sủng, nam nhân này trước nay tâm đều không đặt trên người nàng! Những lời âu yếm thì thầm, đều chỉ là gặp dịp thì chơi thật nực cười!
Nàng phun ra một ngụm máu tươi.
“Tỷ tỷ, tỷ bị làm sao vậy? Nhìn tỷ quá chật vật.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Một nữ tử toàn thân phủ bộ y phục màu vàng nhạt, chậm rãi đi đến như một nàng tiên, quyến rũ, tao nhã đến động lòng người.
Đây chính là Mi phu nhân cùng Thẩm Diệu chiến đấu cả đời, luôn nắm chắc phần thắng
Phía sau Mi phu nhân là hai nữ tử mặc trang phục trong cung, Thẩm Diệu sửng sốt: “Thẩm Thanh, Thẩm Nguyệt!”
Đây là nhị phòng và tam phòng, nữ nhi của nhị phòng và tam phòng, hai đường tỷ của nàng sao có thể ở trong cung?
“Bệ hạ triệu tỷ muội ta vào cung,” Thẩm Nguyệt che miệng cười nói: “Ngũ muội đừng kinh ngạc, mấy năm trước được ngũ muội thương, thay tỷ muội ta hỏi thăm nhờ mai mối, nhưng bây giờ không cần thiết nữa, Bệ hạ đối xử rất tốt với hai tỷ muội ta.”
“Ngươi…” Thẩm Diệu trong lòng như sông cuộn biển gầm, trong khoảnh khắc dường như nàng đã hiểu ra một điều mà nàng chưa bao giờ nghĩ rõ ràng. Giọng nói có chút hoài nghi: “Ngươi, các ngươi trì hoãn không gả, chính là vì hôm nay sao?”
“Cũng không hẳn.” Thẩm Thanh tiến lên một bước nói: “Lúc trước Bệ hạ cùng cha ta và Tam thúc đã đạt được liên minh, chỉ cần thuyết phục ngươi đồng ý gả cho Bệ hạ, một ngày nào đó, hai tỷ muội nhà ta cũng sẽ được như vậy.”
Lúc trước để Thẩm Diệu có thể gả cho Phó Tu Nghi, nhị phòng cùng tam phòng cũng bỏ không ít công sức ở trong đó, hiện tại ngẫm lại, lúc nàng yêu Phó Tu Nghi, dường như cũng là nhị thẩm cùng tam thẩm cả ngày nhắc tới thanh niên tài mạo Định Vương, khiến nàng bắt đầu có ấn tượng tốt. Hóa ra đó là một hiệp nghị đã đạt thành từ sớm rồi sao? Hóa ra, nhị phòng cùng tam phòng từ sớm đã giấu giếm dã tâm, chờ đợi mọi chuyện xảy ra hôm nay?
Thẩm Thanh sợ Thẩm Diệu nghe không hiểu, liền nói tiếp: “Bệ hạ phong thần tuấn lãng, tỷ muội ta ái mộ đã lâu, nhưng chỉ có Đại bá là người nắm giữ quyền cao, nên không còn cách nào khác chỉ có thể để cho ngũ muội nhanh chân đến trước. Ngũ muội mấy năm trước hưởng phúc không ít, hiện giờ thời điểm cũng đã đến rồi.”
“Thẩm Thanh!” Thẩm Diệu đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Bệ hạ tiêu trừ Thẩm gia, nhưng lại để hai người tiến cung, nhị phòng cùng tam phòng sao có thể bình an không có việc gì?”
“Nhị phòng cùng tam phòng đương nhiên sẽ bình an không có việc gì” Thẩm Nguyệt che miệng cười nói: “Bởi vì chúng ta là đại công thần, chứng cứ tạo phản của đại bá, đều do hai phòng chúng ta đại nghĩa diệt thân chỉ ra. Ngũ muội, bệ hạ còn muốn phong đại quan cho hai phòng chúng ta.”
Thẩm Diệu khiếp sợ nhìn hai vị đường tỷ của mình, nói: “Các ngươi điên rồi? Tổ lật sao còn trứng lành? Thẩm gia là người một nhà, Phó Tu Nghi muốn đối phó Thẩm gia, các ngươi vậy mà lại đi hãm hại người trong nhà……”
“Người trong nhà, ngũ muội, chúng ta từ trước đến nay chưa bao giờ thừa nhận đại phòng là người trong nhà.” Thẩm Thanh cười lạnh: “Hơn nữa ngươi thật sự hưởng thụ quá nhiều. Hiện giờ Thái Tử đã chết, công chúa cũng không còn, Thẩm gia đã vong, ngươi vẫn là nên sớm xuống hoàng tuyền, đoàn tụ cùng bọn họ đi.”
Mi phu nhân chậm rãi tiến lên phía trước, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, thế cục đã định, đã đến lúc ngươi rút lui.”
Tranh đấu mười năm, cuối cùng Thẩm Diệu cũng thua, thua thảm hại, thua đến con mất nhà vong, mất mát biến thành một trò cười lớn!
Nàng oán hận nói: “Chỉ cần bổn cung chưa chết, ngươi dù sao cũng chỉ là phi!”
“Trần công công, động thủ đi.” Mi phu nhân đưa mắt ra hiệu cho thái giám.
Thái giám mập mạp lập tức tiến lên vài bước, một tay gắt gao nắm chặt cổ Thẩm Diệu, một tay đem tấm lụa trắng trong mâm tròng lên trên cổ Thẩm Diệu. Dùng lực kéo mạnh, lụa trắng xé rách cốt nhục phát ra thanh âm giòn vang.
Nữ nhân trên mặt đất giãy giụa trừng to hai mắt, trong lòng âm thầm lập lời thề độc.
Nhi tử, nữ nhi, cha mẹ, huynh đệ, tỷ muội, người hầu, Thẩm gia từ trên xuống dưới, tất cả đều bị hại.
Phó Tu Nghi, Mi phu nhân, Thẩm Thanh, Thẩm Nguyệt, tất cả những kẻ đã hại nàng, hại thân nhân của nàng, nếu có kiếp sau, nợ máu phải trả bằng máu!
“Thị nhật hà thời tang, dư cùng nhữ toàn vong!”
------ chuyện ngoài lề ------
“Thị nhật hà thời tang, dư cùng nhữ toàn vong”: Nghĩa là khi nào mặt trời diệt, ta cùng ngươi sẽ cùng vong.