Lữ Nguyệt giở tay ra khỏi mắt, cuối cùng cũng xác định: bản thân mình không phải lại nằm mơ.
Mấy năm nay, nàng dường như chưa bao giờ thoát khỏi những giấc mơ. Chúng rất đáng sợ. Nếu trước đây Lữ Nguyệt nàng có thể không sợ mọi thứ, bây giờ thì sợ mơ.
Bất kể ai bình thường chết đi, theo lý thuyết tinh hồn đều nhập vào Âm giới. Còn nàng, có lẽ oán nghiệp quá lớn nên phải trả giá, chịu đủ mọi thống khổ, giày vò vô tận ở những cơn mơ.
Không khắc nào Lữ Nguyệt không phải chứng kiến, nếm trải mùi vị máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán, huyết nhục lăng trì, thần hồn đày đọa, vạn đoạn phân thây, .... phong phú vô cùng đều diễn ra trên cơ thể này. Đau đớn thể xác cảm nhận rõ ràng trên từng thớ thịt nha.
Điều đáng nói nhất chính là đến cuối chuỗi liên hoàn đó, khi Lữ Nguyệt thống khổ mà chết đi thì bừng tỉnh lại, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.
Nghĩ vậy thôi nhưng thực chất lại đang trong một giấc mơ khác. Tiếp tục chết. Chết đau chết đớn. Rồi tỉnh. Tỉnh, lại tiếp tục bị hành đến chết. Lại tỉnh. Mơ. Tiếp tục chết. Tỉnh. Mơ. Chết. Tỉnh. Mơ. Lặp đi lặp lại không có hồi kết. Mỗi lần như vậy lại chết một kiểu cách khác nhau.
Đây phải gọi là "liên hoàn chết" a. Đau lắm. Đáng sợ lắm. Cho nên mỗi lần "chết" Lữ Nguyệt thật sự, thật sự mong: "chết" rồi thì làm ơn đi, đừng bao giờ tỉnh lại nữa.
Lúc này, mở mắt, cảm giác khác hẳn. Không thở gấp, tim không đập mạnh, không đau xé thịt, không tuyệt vọng, không khóc,.....có cảm giác mọi thứ đều rất yên lặng, rất an toàn, rất bình thường, rất rất... khác.