Một hàng dài 5, 6 bàn trúc phủ toàn thức ăn màu sắc rực rỡ có, thanh đạm có, lấp la lấp lánh ánh ban mai.
Đám môn sinh đứa nào đứa nấy mặt mày sáng sủa hẳn lên, không còn thấy nhếch nha nhếch nhác như lúc mới đến Hữu xứ nữa. Gần 30 người đều không giấu
nổi vẻ phấn khởi cộng nôn nao:
"Đây có phải đều là sư tôn nấu?"
"Còn có Vũ tiền bối và Liễu tiền bối nữa!"
"Ta không phải đang nằm mơ đó chứ? Chỗ này thực sự để chúng ta ăn sao? Chúng ta ăn được thật sao?"
Một tiểu cô nương yêu tộc nói: "Sợ Hữu xứ chúng ta bỏ độc các người chắc!"
Mạc Thừa Uy vội la lên: "Aaaaaa, không có không có. Chỉ là chúng ta phấn
khích quá thôi. Thật không ngờ lần đầu tiên đến Yêu giới lại được vinh
hạnh như này. Hẳn là về sau cũng phải kể lại cho con cháu nghe, mọi
người nói có đúng không?"
"Đúng!"
Mộc Quyển Phong: "Liễu .... Liễu tiền bối, sư tôn chúng con không đến ạ?"
Liễu Chi Giao: "Chắc cũng sắp ra rồi. Dù sao thi vị thần sử háo ăn kia cũng không dễ gì bỏ bữa đâu."
"Ý tiền bối là Anh ... Anh tiền bối?"
"Còn ai nữa. Đến rồi kìa."
Liễu Chi Giao chỉ tay về phía ngoài. Đám môn sinh chưa kịp quay người lại xem thì đã nghe tiếng nói vui vẻ hết sức:
"Thiệt ngại quá. Ngại quá. Tất cả các ngươi ở đây đều đang đợi mình ta mới dám động đũa sao! Hahahaa. Vậy ta không khách sáo nữa, không khách sáo nữa. Ăn nha ăn nha!"
Lữ Nguyệt nói thế liền nhảy vào bàn, tự động xới cơm, tự động chọn món, tự động ngồi ăn đến ngon lành, vừa ăn vừa hả hê biết mấy: "Hahaha. Thức ăn Niên Thần nấu quả là cực phẩm a. Cực phẩm. Đúng là cực phẩm!!!!"
Nghe mấy lời tân bốc đó, cùng với việc thấy Lữ Nguyệt ăn đến thong thả vậy
cũng không có chuyện gì, lại nghĩ Niên Thần vào bếp sẽ là khẩu vị thế
nào, một đám môn sinh ào ào chen nhau chỗ ngồi, thi nhau gắp gắp, và và, náo nhiệt vô cùng, ồn ào vô cùng, mất trật tự vô cùng, ai cũng muốn
giành phần ngon, đến lúc Chúc Vũ Huyền dặn hắng một tiếng, cả đám mới
bất động thanh sắc, miệng cũng không dám hé một lời, trong lòng tự hiểu: đang ở nhà người ta a, chú ý lễ nghĩa chút đi, ăn lầm ăn lốn hà!
Lữ Nguyệt cười cười nói: "Không sợ không sợ. Có Thiếu chủ Hữu xứ đường
đường Vũ Văn Khuynh tuyệt sắc khuynh thành bảo kê, không phải lo a!"
Vũ Văn Khuynh nói: "Cứ việc tự nhiên!"
Có câu này của chủ nhà, không cần câu nệ nữa a! Quẩy đê!!!
Một bên, 12 tu sĩ Lưu gia ngồi nhìn, trầm trầm, mặc mặc. Chúc Vũ Huyền hỏi: "Bổn tôn đích thân làm, các người còn không tin?"
"Thần tôn, chúng ta không phải không tin, chỉ là .... chỉ là nhất thời chưa chấp nhận được."
Yêu giới với Thần giới, Nhân giới trước giờ đều là rất nhiều nghi kỵ. Tu
sĩ, tiên môn, phàm nhân, nếu là người đều nghe đến yêu liền coi đó là
thứ xấu xa, đáng giết, không đánh chết thì cũng phải tránh xa. Bây giờ
bảo họ một lúc buông bỏ quan điểm đó, chấp niệm đó quả thực không dễ.
Chúc Vũ Huyền hỏi: "Tại sao?"
"Cái .... cái này thật khó nói a."
Chúc Vũ Huyền: "Tốt xấu không phải do người khác áp đặt, không phải chỉ nhìn bề ngoài, không thể phiến diện. Mắt thấy tai nghe thôi vẫn chưa đủ, còn phải dựa vào lý trí và tâm cảm nhận. Người, có người tốt người xấu.
Thần, cũng vậy. Yêu, cũng như vậy. Hiểu không?"
"...."
Liễu Chi Giao đến bên cạnh nói: "Đám môn sinh kia xem ra còn hiểu chuyện hơn mấy lão đầu các người. Cũng không chịu nghĩ là ai đã liều mạng xông vào Thủy lao. Nếu không có Thiếu chủ, các ngươi có thể bình bình an an ngồi ở đây sao?"
Mấy tu sĩ im lặng một phen, dù không ai trả lời nhưng trông sắc mặt họ hẳn cũng không phải khư khư cố chấp.
Lữ Nguyệt quay sang cười nói: "Nè~~! Trái cây ngon ngon đầy bàn nà, qua đây ăn trái cây ngon ngon đi!"
Bọn họ ngập ngừng giây lát, rồi cũng theo tiếng mời gọi mà đứng dậy, đi tới, nhập tiệc.
Lâu rồi, từ rất lâu rồi, hình ảnh này, lý tưởng này, Lữ Nguyệt liên tưởng
lâu rồi, nhưng là có mơ cũng không dám mơ tới, đến Chức Mộng Kỳ trận
cũng không thực hiện được, hóa ra bây giờ lại thành sự thật.
Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, bên ngoài có người vào báo:
"Thiếu chủ, người bên Tả xứ ... lại đến."
Vũ Văn Khuynh: "Bao nhiêu?"
"..... trải dài dọc biên giới, ở đằng xa cũng không đếm được. Rất có thể là huy động toàn bộ."
Nghe đến đây, đám môn sinh thật không tài nào nuốt nổi nữa, Mộc Quyển Phong
gượng hỏi: "Anh .... Anh tiền bối, có phải là do chúng ta ....?"
Lữ Nguyệt: "Một nửa."
Dừng một lát lại nói: "Còn nhớ chuyện Ác linh lần trước không? Nửa còn lại
đấy.Thần tôn Cửu Linh bị thương, kết giới Cửu Linh suy yếu, ta luôn thắc mắc tại sao bọn họ lại không ra tay, thiếu cái gì. Giờ thì biết rồi. Ác linh có oán, lệ, sát, tử khí có thể chiêu triệu tà thần lệ quỷ nhưng
cái bọn họ muốn không chỉ có vậy, mà là Ác Thần, nên thiếu chính là linh khí."
Nghe đến đây, thật sự không thở nổi nữa rồi. Tuy trong số bọn họ có người nghe
hiểu, có người nghe không hiểu nhưng nhắc đến Ác Thần, ai cũng biết:
chính là tập hợp những thứ xấu xa nhất, bản chất ghê tởm nhất của tất cả "tội nhân thế kỷ" phải chịu án tử của Ngũ giới, tạo thành một sinh thể
duy nhất gọi là Ác Thần. Mỗi "tội nhân thế kỷ" đó, đã được gọi là "thế
kỷ" điều chắc chắn chính là oán nghiệp chất chồng, khả năng thì bá đạo,
và không dễ gì hạ gục được. Một đã khó trị, tập hợp tất cả thì Ngũ giới
coi như xong rồi!
****Hồi tưởng lại một chút, khi Lữ Nguyệt ở trong băng thất vừa tỉnh dậy, điều
đầu tiên cảm nhận được chính là mùi khét, thứ hai ... không biết diễn
tả. Nhưng đều là nồng nặc luôn a!
Vũ Văn Khuynh và Chúc Vũ Huyền, ta nói hai người các ngươi, chỉ nhìn nhau
thôi mà có cần xoèn xoẹt tia lửa ở giữa như thế không? Biết cả hai ngươi đều không phải dạng vừa, nhưng mà làm ơn đi .... ta thật sự nghe mùi
khét rồi đó!
Lữ Nguyệt hét: "Đủ rồi đó! Các ngươi tính nhìn nhau như vậy đến khi nào? Còn ta thì sao? Bơ ta à?"
Chúc Vũ Huyền: "Ngươi lui trước!"
Vũ Văn Khuynh: "Ngươi trước!"
Con mịa nó. Lữ Nguyệt nhảy xuống giường lao vào giữa hai người họ, tiện tay bẹp vào mặt hai tên "lãnh đạo anh minh" của trăm họ:
"Bàn chính sự! Chúng ta không có thời gian các ngươi biết mà. Rảnh quá ha!?!"
Chúc Vũ Huyền: "Nhưng hắn lúc nãy dám hôn ngươi!"
Lữ Nguyệt nghe câu này hơi giật mình quay sang hỏi Vũ Văn Khuynh: "Có?"
Vũ Văn Khuynh im lặng. Im lặng tức là đồng ý. Ây yaaaaaa. Cái cảm giác khó diễn tả kia lại nổi lên rồi.
Lữ Nguyệt khởi động trạng thái nghiêm túc: "Hôn ở đâu?"
Vũ Văn Khuynh: "Chỉ ở trán thôi."
"Khi không tự nhiên hôn ta làm gì?"
"Ngươi đây là thật sự quên hay giả vờ quên, thật sự không biết hay giả vờ
không biết. Ngươi hỏi câu này có cần ta trả lời lại không?"
Vũ Văn Khuynh chết tiệt! Chuyện tỏ tình xưa hơn Ngũ giới rồi mà ngươi còn
khơi lại, đúng là .... ngươi không thấy ngại, ta cũng ngại cho ngươi a!
Còn cái cảm giác khó tả kia hình như từ phía sau càng lúc càng đáng sợ
a! Lữ Nguyệt thâm tâm gào thét, bên ngoài làm bộ ho một cái:
"Khụ! Nói chuyện chính đi. Ngươi nói Tả xứ thu thập Ác linh từ 8 năm trước?"
Vũ Văn Khuynh: "Ùm. Dù hiệp ước đã định, Tả xứ cũng không dám xâm phạm,
nhưng chúng ta với bọn họ vẫn là không tin tưởng nên đã âm thầm điều tra mà biết được."
Lữ Nguyệt: "Chúc Vũ Huyền nói kết giới Cửu Linh suy yếu cũng là 8 năm trước. 8 năm trước này là trùng hợp hay sao?"
Vũ Văn Khuynh: "Không hẳn. Lúc ở Thủy lao ngươi nói Minh Nguyệt đỉnh không vì ngươi thân vong tự hủy còn gì."
Lữ Nguyệt: "Chẳng lẽ mấy năm đó Minh Nguyệt đỉnh là ở Tả xứ. Ta hiểu rồi.
Ta hiểu rồi. Thứ bọn chúng muốn chiêu triệu không phải là tà thần lệ quỷ mà là Ác Thần."
Vũ Văn Khuynh: "Xem ra ... chỉ có thể giải thích như vậy. Duy trì trạng
thái Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh lâu như vậy là muốn tìm hiểu điển tịch
trong đó, tìm hiểu cách chiêu triệu Ác Thần."
"Thảo nào bọn chúng trăm phương nghìn kế bẫy Chúc Vũ Huyền, còn lôi theo đám
môn sinh ưu tú của Cửu Linh. Cái bọn chúng muốn là linh khí dồi dài,
cường đại của bọn họ."
"Nếu không phải ngươi năm xưa khi không bỏ một đống điển tịch vào đó thì tình hình đã không khó giải quyết như giờ."
"Ta đâu có ngờ ta chết rồi Minh Nguyệt đỉnh lại không tự hủy. Ta đâu có
biết đâu. Sao trách ta được. Với cả kẻ biết ta để điển tịch không nhiều, ngoại trừ ta, ngươi, sư huynh ta và ..... "
Lúc này mới sực nhớ bên cạnh bọn họ còn có vị thứ ba kia. Vị này vừa hay là người không biết chuyện điển tịch.
Lữ Nguyệt vội vã quay lại nhìn y, quả nhiên lệ khí bừng bừng rồi. Haha. Lệ khí của Niên Thần quả nhiên lợi hại nha!
Lữ Nguyệt vỗ vỗ y, gượng cười nói: "Ngươi ... ngươi bình tĩnh, đừng hiểu
lầm. Ta là lúc tạo ra Minh Nguyệt đỉnh chưa biết ngươi nên chỉ có hai vị sư huynh biết chuyện. Còn Vũ Văn Khuynh, haha, y là sau này lúc ta làm
Yêu đế chỉ có y làm thân tín nên mới nói ....... khụ khụ!"
Lữ Nguyệt bất giác bị lệ khí kia đập vào người nên hơi choáng.
Chúc Vũ Huyền lập tức thay đổi sắc diện: "Ta xin lỗi. Ngươi không sao chứ? Ta .... ta không cố ý đâu, sư tôn, ngươi sao rồi?"
Vũ Văn Khuynh cũng lại đỡ: "Ngươi thấy trong người thế nào? Có cần ta .... "
Hắn khựng lại là bởi vì người bên kia đang ném lệ khí bằng ánh mắt a. Chúc
Vũ Huyền vừa ôm khư khư Lữ Nguyệt vừa bắn lệ khí, thật đáng sợ, lệ khí
của Niên Thần đúng là đáng sợ mà.
Lữ Nguyệt cười cười nói: "Không sao không sao! Ta đói quá thôi. Vũ Huyền,
ngươi có thể nấu lại cho ta món hôm trước không? Vũ Văn Khuynh, ngươi
cho ta mượn ít nguyên liệu nha. Ăn một bữa ngon lành."
Vũ Văn Khuynh: "...."
Chúc Vũ Huyền: "...."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT