Lữ Nguyệt gặm cọng cỏ trong miệng, thong thả nói:

"Có nghĩa là từ 8 năm trước ngươi đã bắt đầu nghi ngờ? Ngươi biết chuyện chính là do cái lỗ chó mà ta để lại? "

Chúc Vũ Huyền đi bên cạnh, đoan chính gật đầu.

Lữ Nguyệt chỉ biết cười thầm: "Không ngờ cái lỗ chó của ta còn có công hiệu vậy. Nếu nó mất tức là kết giới bình thường. Nếu nó còn thì kết giới suy yếu. Haha. Lỗ chó! Cười chết ta rồi."

Hôm qua sau khi đồ ăn đưa tới, Chúc Vũ Huyền cũng rời đi. Trước khi đi còn đặc biệt căn dặn nàng, chuẩn bị ngày mai xuất phát. Xuất phát đi đâu? Chính là hạ sơn tìm Minh Nguyệt đỉnh. Lữ Nguyệt có hỏi hắn:

"Vậy Cửu Linh ai quản?"

"Trừu Như Họa."

"Sao không phải là Bạch Vĩnh Hi. Y là Chiến Thần nếu có biến động gì vẫn là y giải quyết tốt hơn."

Chúc Vũ Huyền không trả lời. Lữ Nguyệt cũng không hỏi thêm. Dù gì chuyện của Cửu Linh các ngươi, từ lâu đã không liên quan ta.

Chúc Vũ Huyền vừa bước khỏi của đã bị Lữ Nguyệt gọi ngược lại:

"Ế! Đây không phải điện thất của ngươi sao? Để ta đi được rồi."

"Ngươi ở đây."

Nói đi là đi. Được thôi! Ngươi đây là có qua có lại, cần mượn sức của ta liền phải chìu ta. Lữ Nguyệt cũng không ngại đâu.

Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh vì một lý do nào đó vẫn có thể duy trì nguyên trạng trong mười mấy năm, nhưng sau đó Trấn Thiên thạch không cảm nhận được sự tồn tại của nó chứng tỏ nó đã hoàn toàn bị phá hủy. Rất có thể mảnh đá trong đó do thiếu đi sự liên kết đã bị nát ra, rồi phân tán. Việc cần làm bây giờ chính là lượm lặt lại số đá đó, khôi phục Minh Nguyệt đỉnh hoàn chỉnh, rồi mang nó về Cửu Linh, dung hòa nó cùng Trấn Thiên thạch.

Lại nói Minh Nguyệt đỉnh là do Lữ Nguyệt tạo ra, không ai hiểu nó bằng nàng. Nó lại nhận nàng làm chủ lâu như vậy nên nhờ Lữ Nguyệt nàng tìm là hợp lý nhất.

Bây giờ chính là đang ở Nhân giới. Lữ Nguyệt cảm nhận được có thể tìm thấy thứ gì đó ở đây.

Lữ Nguyệt nói:

"À. Còn chuyện Ác Linh. Hôm đó Sắc Cước liều mạng đối đầu với hai đệ tử Tam Lĩnh Phong chính là muốn đoạt lưỡi của con trăn kia. Nếu ta tính không lầm chỉ cần yêu thú đó ăn thêm 2 người nữa liền có thể kết đan, lúc đó lưỡi của nó liền trở thành Ác linh. Yêu nhân Tả xứ muốn thu thập Ác linh để làm gì? Do đâu Sắc Cước lại có thể tự thân hóa giải Trừu tà trận? Còn nữa kết giới quanh đó tuy nói rất có thể cũng là do y tạo nên. Nhưng mà chỉ khi đối đầu với y, tiếp cận với tà khí trên người y ta mới cảm nhận được sự tồn tại của nó, chứng tỏ kết giới này không chỉ có tà khí mà còn có thần khí. Vì nếu chỉ đơn thuần là tà khí hay linh khí bản thân ta đều có thể nhận biết dù là bao xa."

Chúc Vũ Huyền trầm ngâm. Lữ Nguyệt thấy hắn có vẻ là đang suy nghĩ, dừng một chút lại nói tiếp:

"Theo ngươi thấy liệu tiên môn trấn xứ có đúng là không liên quan?"

Chúc Vũ Huyền nói:

"Việc thứ nhất: Ác linh dùng để chiêu tà, tập hợp oán khí, một khi cường đại cộng với thời cơ sẽ tiến hành xâm phạm."

Lữ Nguyệt:

"Thời cơ chính là lúc Cửu Linh kết giới suy yếu nhất. Cũng có nghĩa là bọn chúng sẽ ngăn cản chúng ta đồng thời có thể sẽ từ bên trong gây tổn hại Trấn Thiên thạch. Tìm Minh Nguyệt đỉnh chắc chắn không dễ. Nhưng còn....bên trong...."

Chúc Vũ Huyền nói tiếp:

"Liên quan đến việc thứ hai: Sắc Cước hóa giải Trừu tà trận, tạo lập kết giới ... là có người bên trong âm thầm tương trợ."

Lữ Nguyệt đặt một tay lên cằm, nói:

"Là kẻ nào? Chẳng lẽ .... là thần?"

Chúc Vũ Huyền nói:

"Phải. Còn là thần thường xuyên ra vào Cửu Linh sơn."

"Ngươi có biết hắn là ai?"

"Không biết."

Lữ Nguyệt nói:

"Không sao. Từ từ điều tra. Còn thứ ba? Tiên môn vùng này?"

"Không liên quan."

"Hả? Tại sao ngươi khẳng định nhanh như vậy? Quen biết sao?"

Chúc Vũ Huyền dừng lại trả lời:

"Đến rồi."

"Đến? Đến đâu?"

Lữ Nguyệt quay đầu lại nhìn.

Chúc Vũ Huyền nói:

"Môn phủ."

Trước mắt bọn họ chính là Môn phủ của Tiên môn trấn xứ Lâm Xuyên - là tên của cái tỉnh nơi mà Anh Tịch bị hiến tế.

"Đây! .... Tại sao lại như vậy?"

Quang cảnh điêu tàn. Cửa lớn bị đánh thủng từ bên trong. Vết cháy xén lớn nhỏ loang lổ khắp trên tường. Nền đất toàn là vết máu khô đã đong cứng. Nhưng vẫn còn nồng nặc mùi tanh. Không một bóng người. Ngập trời đều là oán khí.

Chúc Vũ Huyền:

"Hai ngày."

"Hở?"

"Hai ngày trước khi ngươi trở lại."

Cái gì? Là xảy ra hai ngày trước khi Anh Tịch kia hiến xá cho ta?

"Nói vậy, lần đó hai tiểu tử kia nói "đến đây có chút chuyện" chính là cùng các ngươi điều tra vụ này?"

"Tạm coi là vậy."

Hóa ra hôm đó cả đám người Cửu Linh đồng thời xuất hiện không phải tình cờ.

Suy nghĩ một lát Lữ Nguyệt mới "A" lên một tiếng:

"Ta hiểu rồi. Là Định thân thuật. Những vết cháy trên tường không phải do phóng hỏa mà là do phù triện giải chú gây ra. Cũng tức là có kẻ đã dùng phù dán khắp đường môn, thi triển một đại trận định thân nhốt tất cả bọn họ trong này. Sau đó liền bày một kết giới khác hòng che mắt "người qua đường", bên trong đó nuôi một con trăn. Bá tánh trong vùng bị yêu thú quấy nhiễu trước thì tự mình thu phục. Xác trong động không phải của tiên môn tu sĩ gì mà là của dân thường đi thu phục yêu thú. Kết quả? Thất bại. Liền đến tìm Tiên môn nhưng bọn họ lúc này không thể tiếp xúc với bên ngoài. Liền có kẻ mạo danh bắt bá tánh phải tế người. Sở dĩ không để yêu thú tự kiếm ăn vì khi ăn kẻ bị tế oán khí lệ khí của kẻ đó sẽ làm tăng oán khí và lệ khí của Ác linh sau này. Kẻ bị tế phải mặc quy phục vì như vậy yêu thú sẽ bị kích thích nhờ đó tăng tốc độ kết đan."

Chúc Vũ Huyền:

"Ùm."

Lữ Nguyệt nói:

"A, còn tại sao bọn họ bị giết?"

Chúc Vũ Huyền nhìn nàng:

"Ngươi giết!"

"Ta?" Lữ Nguyệt ngạc nhiên: "Ta giết bọn họ hồi nào? Hai ngày trước? Hai ngày trước lúc đó ta còn đang "chết" đó! Ta làm sao .... khoan đã đừng nói là nha đầu 14 tuổi này...."

"Phải. Là Anh Tịch."

"Cái gì? Đây là .... là Anh phủ!"

Lữ Nguyệt bị sốc:

"Đùa chắc. Một nha đầu mới 14 tuổi, không có linh lực, chưa kết đan làm sao có thể diệt nguyên một Môn phủ được? Ngươi không nhầm?"

"Không nhầm. Không linh lực, chưa kết đan nhưng biết yêu thuật."

"Anh Tịch chính là dùng yêu thuật trả thù Anh gia?"

Dừng một chút Lữ Nguyệt lặp lại:

"Yêu thuật? Tại sao?"

"Hôm đó, lúc chúng ta tới, ở đây đã thành ra như vầy. Chỉ tìm thấy một Chiêu tà tử phù (bùa màu tím, tử là màu tím) cháy còn một nửa. Trên có chú văn được vẽ bằng máu. Hệt như những phù triện trên người ngươi lúc đó."

"Trên người ta?"

Lữ Nguyệt lại "A" lên. Là lúc đó. Chính là lúc Chúc Vũ Huyền đỡ nàng. Nếu không phải hắn là kẻ đầu tiên tiếp xúc với nàng, lén giấu đi chứng cứ kia thì Lữ Nguyệt bên trong thể xác của Anh Tịch chính là đã bị coi là hung thủ rồi bị hốt đi hành hình từ lâu rồi.

Mà nếu nói như vậy cũng có nghĩa là Chúc Vũ Huyền khi vừa nhìn thấy nàng thì đã biết nàng chính là Lữ Nguyệt. Tên này đúng thật càng lúc càng khó đoán. Hắn chỉ trong một thời gian ngắn liền có thể coi như tường tận mọi việc. Quả không uổng danh là Niên Thần!

Lữ Nguyệt nói:

"Nha đầu Anh Tịch này rốt cuộc với đám phe Sắc Cước là có liên hệ gì không?"

"Rất có thể yêu thuật là yêu nhân Tả xứ dạy."

"Phải. Nhưng bọn chúng chỉ xem nàng ta là một con rối. Đợi nàng ta sau khi huyết tẩy Anh gia liền bắt nàng ta đem đi hiến tế. Nguyên nhân chính là bởi vì lúc đó sát khí của nàng ta là mạnh nhất nên có thể làm tăng hiệu quả của Ác linh. Kế hoạch quá hoàn hảo. Nhất tiễn....một đống điêu. Lợi hại. Đúng là lợi hại."

Chúc Vũ Huyền không nói gì, Lữ Nguyệt lại nói:

"Người có biết ai tên là Khưu Kỷ La không? Hắn dường như có liên quan đến Anh Tịch."

Chúc Vũ Huyền suy nghĩ rồi trả lời:

"Chưa từng nghe qua."

"Có khi nào ... là tên giả?"

"Cũng có thể. Làm sao?"

"A. Không có gì. Chỉ là trong ký ức của thể xác này ta chỉ nhớ mỗi cái tên đó."

Chúc Vũ Huyền trông thái độ có vẻ không tin là mấy, nhưng cũng điềm đạm nói:

"Ngươi nói cảm nhận điều gì đó ở đây?"

"Không phải Lâm Xuyên. Ta nói có gì đó ở hướng nam Cửu Linh, nhưng không phải Lâm Xuyên. Có vẻ như là nơi lân cận. Chúng ta liền xuất phát. Tình hình khó đối phó hơn ta nghĩ. Rất có thể kẻ chúng ta phải đấu so với ngươi, với ta chỉ bằng hoặc hơn chứ không kém. Gần Lâm Xuyên nhất là ở đâu?"

"Hà Xuyên."

Haha. Tên tỉnh vùng này đặt theo tên sông hả? Hết Lâm Xuyên rồi tới Hà Xuyên.

"Mà nè, vậy chuyện hung thủ diệt môn Anh gia ngươi tính sao? Có định xong việc thì đem ta ra nộp không?"

Chúc Vũ Huyền nhìn nàng nói:

"Không phải ngươi!"

Vậy thì đúng rồi. Không phải ta làm lại bắt ta chịu à? Có câu này của Chúc Vũ Huyền, Lữ Nguyệt cũng yên tâm hơn. Dù gì bây giờ là nàng khó khăn lắm mới không phải "nằm mơ" nữa. Trọng sinh, thể xác này không có linh lực, chưa kết đan, lại học yêu thuật, haha, nếu bị bắt lại rồi đem đi Rửa tội tiếp chắc nội dung của giấc mơ còn kinh khủng hơn ha.

Lại nói đến Nguyền chú thuật. Rốt cuộc thời gian hạn định là bao lâu? Liệu đến chừng đó đã khôi phục được Minh Nguyệt đỉnh, an toàn mang trở về Cửu Linh chưa? Bây giờ đã bao lâu rồi còn chưa biết ai là Khưu Kỷ La. Nếu thời gian hoàn thàn tâm nguyện bị kéo dài liệu có ảnh hưởng gì không? Vẫn là chưa từng trải qua nên không biết, Hiến xá lại là Cấm thuật nên sách vở ghi chép không nhiều. Ơ hay! Thế làm sao nha đầu Anh Tịch biết được Hiến xá thuật này nhỉ?

Lữ Nguyệt nghĩ: "nếu là Chúc Vũ Huyền liệu có cách chiêu hồn Anh Tịch hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play