Lữ Nguyệt đầu còn hơi đau, vài chục mảnh ghép từ
đầu đến cuối vẫn còn chạy lung tung trong tâm trí nàng, cảm xúc buồn vui lẫn lộn đè sâu trong quả tim còn loạn nhịp. Ký ức của tiền kiếp vẫn là
khiến nàng "khắc cốt ghi tâm".
Chúc Vũ Huyền ngồi ngay bên cạnh, chưa đợi nàng mở miệng, y đã nói trước: "Ngươi không sao?"
Lữ Nguyệt lắc lắc đầu, khua tay.
Chúc Vũ Huyền: "Thật không sao?"
Lữ Nguyệt: "...... Ngươi cứu ta?"
"....."
Lữ Nguyệt: "Ngươi trước mặt bao nhiêu đó người cứu ta?!!"
"....."
Lữ Nguyệt: "Đây là đâu?"
"Nhân giới."
Lữ Nguyệt không nói không rằng gượng dậy, chồm lên, áp sát Chúc Vũ Huyền, nhưng bị y chặn lại, hỏi: "Làm gì?"
"Giải giới. Giải giới rồi ta chết không liên lụy ngươi. Ngươi bây giờ liền
mang ta trở về Cửu Linh, chuyện còn lại tự ta lo liệu. Ngươi chỉ cần
.... "
"Ta không muốn."
Lữ Nguyệt mơ hồ: "Hở?"
"Ta không muốn giải giới, cũng không muốn về Cửu Linh."
Lữ Nguyệt: "Nhưng ngươi là thần tôn...."
"Ta không cần!"
"An nguy của hơn trăm môn sinh cùng vạn nhân Tam giới đều là gánh trên vai ngươi!!! Ngươi làm sao lại không cần?!"
"An nguy của bọn họ, liên quan gì ta!"
"Chúc Vũ Huyền! Ngươi bây giờ là sao?"
Lữ Nguyệt nghiêm túc hỏi: "Lúc trước ngươi đã hứa với ta thế nào?"
Chúc Vũ Huyền: "Ta đã hứa với ngươi, ngày nào còn là thần tôn Cửu Linh sơn,
tuyệt đối sẽ thay ngươi bảo vệ Tam giới không một vết xước. Dù có chết
cũng giữ vững Thánh địa."
"Vậy nên ngươi bây giờ không còn là thần tôn Cửu Linh nên mọi chuyện đều không can dự tới ngươi?"
"Phải."
"Đừng có giỡn mặt với ta!!"
Chúc Vũ Huyền đột nhiên trầm giọng:
"Ngươi đừng quên ngươi từ lâu đã không còn là thần tôn của Cửu Linh. Ta bây
giờ cũng vậy. Những chuyện không liên quan tới chúng ta, cần gì bản thân phải nhọc lòng. Ngươi sống vì bọn chúng, chết cũng vì bọn chúng, ai nhớ đến ngươi, ai biết ơn ngươi?! Không một ai cả! Không một ai! Chuyện bọn họ đã làm với ngươi, ngươi có thể bỏ xuống mà bao dung bọn họ, ta không thể!"
"Chuyện của ta đến lượt đồ đệ như ngươi cmn quản sao?!"
"Ngươi không phải hai mươi mấy năm trước đã không coi ta là đồ đệ?"
"Ta ......"
"Ngươi năm đó rốt cuộc vì sao mà đối với Thần giới một lòng thất vọng, mà liều mạng tự truất thần tịch, mà miễn cưỡng vào Yêu giới, chấp nhận để người ta gọi là Yêu nữ là ma đạo, im lặng để ngươi ta nguyền rủa mắng nhiếc,
thậm chí đến cả cơ hội giải thích cũng không có liền bị mang đi Rửa tội, ta đều biết."
"Ngươi ..... "
"Bọn họ không xứng đáng để ngươi làm nhiều chuyện như vậy. Tại sao ngươi cứ
nhất thiết phải bảo vệ những kẻ không tin tưởng ngươi, muốn giết ngươi?
Tại sao không phải một ai khác? Tại sao nhất định phải là ngươi? Ngươi
cần thiết tự chuốc khổ vào thân vậy sao? Đến khi nào ngươi mới buông bỏ
cái suy nghĩ viễn vong đó?!"
Lữ Nguyệt lần đầu đối diện với một Chúc Vũ Huyền như vậy, có hơi ngạc
nhiên, lại còn coi như bị một gáo nước lạnh dội lên mặt, nói:
"Ngươi đúng. Là ta suy nghĩ viễn vong. Ta là một con ngốc, ngốc đến mức lo
chuyện bao đồng, coi đó là tín ngưỡng. Kẻ thất bại như ta làm sao dám tơ tưởng có một đồ đệ xuất chúng như ngươi ....."
Chúc Vũ Huyền ánh mắt thoáng chút mơ hồ kèm theo gì đó .... sợ hãi.
Lữ Nguyệt nghiên đầu, trên môi lại không có chút ý cười, nói:
"Cảm giác ngồi ở vị trí không phải ai cũng ngồi được chính là cảm giác mà
không phải ai cũng chịu được. Ngươi mệt rồi. Ta cũng mệt rồi. Ta thật sự rất mệt. Chuyện liên quan đến ta vẫn là nên kết thúc ở đây thôi. Là ta
đúng ra không nên sống lại để tiếp tục tự chuốc khổ vào thân."
Kết thúc mà nàng nói chính là ... chấp nhận đi chết, chấp nhận phản lại
Hiến xá thuật, chống lại Trùng sinh khế ước, việc đó đối với Rửa tội
hình còn thảm hơn trăm vạn lần.
Lữ Nguyệt biết nhưng tâm trí nàng bây giờ không minh mẫn, nghĩ cũng không
biết nên nghĩ gì, đơn giản là chỉ thuận theo cảm giác. Lại thêm .... vừa nãy Chúc Vũ Huyền nói: hắn từ hai mươi mấy năm trước không còn là đồ đệ của Lữ Nguyệt nàng. Có nghĩa là nàng bây giờ đến một đồ đệ ở bên cạnh
cũng không có. Triệt để đơn độc. Thân cô thế cô lại đau khổ không nói ra được. Vẫn là vĩnh viễn biến mất tốt hơn a.
Lữ Nguyệt nói câu cuối liền quay đi, đến nhìn cũng không thèm nhìn Chúc Vũ Huyền một cái.
"Sư tôn!"
Chúc Vũ Huyền lúc này, hắn sợ rồi, hắn thật sự bị dọa đến sợ rồi, liền như đứa trẻ nắm lấy tay Lữ Nguyệt:
"Sư tôn, sư tôn! Ta vừa rồi không phải có ý đó, ta không phải muốn cự tuyệt ngươi. Ngươi ..... ngươi làm ơn đừng như vậy."
Lữ Nguyệt: "....."
"Sư tôn, ta xin ngươi. Ta sai rồi. Ta sai rồi. Ta xin ngươi..."
Lữ Nguyệt nói: "Ngươi không sai. Ta sai! Bây giờ ta lập tức đi sửa sai
lại. Sau đó biến khỏi cái thế giới này. Kiếp sau làm heo làm chó làm bàn ghế gì cũng được, hoặc vĩnh viễn không trở lại nữa cũng được, chả cần
làm người vừa ngu vừa ác vừa bi."
Chúc Vũ Huyền kéo nàng về phía mình, ôm chặt:
"Ta xin ngươi .... ta xin ngươi đừng như vậy. Ta sai rồi. Sư tôn, là ta sai. Ta sai rồi."
"Buông ra!"
"Sư tôn, ta sai rồi."
"Con mịa nó, ta nói ngươi buông ra!"
Lữ Nguyệt coi như dốc hết sức bình sinh đẩy hắn, còn mình lùi lại phía sau.
Chúc Vũ Huyền bị cự tuyệt có hơi ngẩn người, đã ngẩn người lại càng ngẩn người:
"Sư tôn, ngươi ..... khóc rồi?"
Lữ Nguyệt bấy giờ mới để ý. Rơi nước mắt .... thật rồi. Mất mặt. Sa đọa.
Lữ Nguyệt bất giác quay phắt người lao đi. Nào giờ xây dựng hình tượng
lãnh ngạo nữ cường gì gì đó sụp đổ hết rồi!
Chúc Vũ Huyền không nói không rằng nhào đến ôm nàng từ phía sau. Hắn chỉ ôm. Hoàn toàn im lặng. Lữ Nguyệt thì không:
"Bỏ ra. Con mịa nó ngươi bỏ ta ra! Chúc Vũ Huyền!!! Đến cả ngươi cũng ức
hiếp ta. Ngươi còn không đem ta ném vào Thủy lao đi. Ngươi giết ta đi!
Ngươi còn không buông ra ta cắn lưỡi chết cho ngươi coi. Chúc Vũ .....
ưm?!"
Giữa lúc cảm xúc cmn có bao nhiêu bộc phát ra hết thì bị người ta kéo vào .... cưỡng hôn.
Lữ Nguyệt của bây giờ so với trước thấp hơn một chút, cư nhiên bị Chúc Vũ Huyền ôm trọn vào lòng, rục rịch không được.1
Hắn một tay giữ lấy eo nàng, một tay nâng mặt nàng lên áp sát vào mặt mình, từ từ .... gặm nhắm. Có phải lúc nãy ta lỡ lời nói muốn cắn lưỡi chết
nên bây giờ liền bị báo ứng không. Đầu lưỡi nàng không biết từ lúc nào
đã nằm dưới sự sai khiến của Chúc Vũ Huyền kia rồi, cùng với lưỡi của y
phối hợp cũng rất nhịp nhàng bên trong khoan miệng nàng a. Hai người đối nhau, không một khoảng hở.
Nhưng Lữ Nguyệt vẫn còn ngậm một bụng cảm xúc rối ren ức chế tức tối đủ thứ
lum la, chưa kịp xả ra đã bị người ta chặn lại. Hai tay liên tục vừa
đánh vừa đập vừa bấu. Cuối cùng mới nhân khẽ hở của hơi thở gấp gáp giữ
đôi bên lần nữa đẩy Chúc Vũ Huyền, giơ tay lên, thật sự muốn tát vào mặt hắn.
Chúc Vũ
Huyền điềm tĩnh như không, ngỡ như là hắn ... đang chờ đợi cái tát này.
Lữ Nguyệt cũng đã tưởng tượng đến cái cảnh tát lên khuôn mặt vô cùng
tuấn mỹ kia, làm cho một bên má trắng tuyết in rõ nét dấu tay màu đỏ,
nhưng nàng rốt cuộc vẫn là không xuống tay được. Chỉ đứng đấy, mãnh liệt dụi mặt mình vào ngực hắn mà khóc. Khóc hết công sức. Bao nhiêu uất
nghẹn bấy lâu bây giờ đều trút ra:
"Tại sao? Tại sao vậy? Tại sao ta lại ngu ngốc như vậy? Tại sao ta rõ ràng
biết bọn họ giết cha mẹ ta nhưng khi xuống ta lại đau khổ đến vậy? Ngươi có biết ta làm chuyện đó đã dằn vặt hết bao lâu không? Sư huynh ta hắn
đã làm gì sai? Hắn đối với ta vừa làm cha vừa làm mẹ vừa làm huynh vừa
làm thầy vừa làm bạn, tại sao hắn lại phải chết thê thảm như vậy? Ta báo thù cho hắn là sai sao? Tại sao các người không một ai tin ta không một ai hiểu cho ta? Tại sao lại chỉ có một mình ta? Có một mình ta!"
Chúc Vũ Huyền coi như lần đầu tiên thấy Lữ Nguyệt khóc như vậy, đường đường
Nguyệt Thần Yêu đế cường đại tu vi lại khóc chẳng khác gì một đứa trẻ.
Đôi tay hắn ôm nàng càng ngày càng chặt. Hắn biết rõ, rất rõ những gì Lữ Nguyệt đã phải trải qua. Từng nỗi đau của nàng, hắn đều thấu, lại càng
vì nàng mà đau gấp bội.
Lữ Nguyệt học cách tự vượt qua nỗi đau rất dở, nên nàng bây giờ mới vỡ oà
như vậy. Còn Chúc Vũ Huyền hắn, kể từ lúc nào đó đã biết cách chịu đựng
tất cả, trong cô đơn. Lữ Nguyệt sợ cô đơn, hắn không sợ. Điều duy nhất
hắn sợ chính là thế giới không có nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT