Trong số những người ở đây, có người chỉ nghe nói, thậm chí có người đến nghĩ cũng chưa dám nghĩ, suy cho cùng cảnh tượng Nguyệt Thần đồ sát năm đó, chỉ với sức một người diệt một lúc 80 tu chân phái, không phải ai cũng 'may mắn' có thể bình an tận mắt chứng kiến cảnh đó xong còn có thể ghi lại hoặc miêu tả kỹ càng cho hậu thế. Bởi lẽ những kẻ từng gặp, chết hết rồi, hoặc, nếu còn sống thân cô thế cô kết cục lụng bại làm gì có tư cách đứng trên Thánh địa. Vậy nên cảnh tượng lúc này vẫn là khiến cho quảng trường Thánh địa trên dưới vạn người đều một phen há hốc, kinh hồn bạt vía cũng được, bị hấp dẫn đến tột cùng cũng được, cư nhiên trì trệ không biết nên làm gì, chỉ đứng yên nhìn cảnh tượng xung quanh bị vị cựu 'phản thần yêu đế' kia thao đến rợn ngợp.

Lữ Nguyệt một thân sắc đỏ rực rỡ, vô cùng quỷ dị lại vô cùng mỵ hoặc còn có chút âm tà cùng quỷ khí. Khoan hãy nói đến bộ bạch y nàng mặc lúc đầu không biết từ khi nào đã triệt để bị máu tươi nhuốm thành màu đỏ, mái tóc đen xỏa dài cũng mất sắc hóa thành bạch kim trắng buốt lạnh đến thấu xương. Xung quanh nàng lệ khí cùng cực. Ánh mắt cơ hồ đỏ ngầu đầy những máu hay quỳ quang (*ánh sáng màu đỏ) chằm chằm đầy sát khí nhìn về phía đối thủ.

Trừu Như Họa tóc tai cũng rũ xuống, y phục cư nhiên cũng loang lổ máu tanh. Nhưng trái lại, sắc diện trông có vẻ vô cùng kích thích, vô cùng hưng phấn, hắn nói:

"Nguyệt Thần, không, Hỏa Thần, không, ta nên gọi ngươi là Nguyệt Thần hay Hỏa Thần đây? Hahaha"

Lữ Nguyệt khẽ xếch miệng cười một tay lại gia tăng linh lực. Xung quanh bán kính ba trượng (*6.6m) lại vang lên tiếng nổ rân trời, tử thần thực tử đều bị diệt, máu đỏ rơi lất phất khắp Thánh địa Cửu Linh tạo thành một cảnh quỷ dị hết sức.

Huyết vũ.

Trừu Như Họa thổ một ngụm huyết cười nói: "Hỏa Thần điện hạ, khẩu vị của ngươi cũng mặn thật đấy. Dù sao bọn chúng cũng là thuộc hạ của ngươi, ngươi tùy ý để chúng sống hay chết cũng không liên can đến ta a. Chỉ là, tạo ra trận mưa máu đó quả thực tốn không ít linh lực. Vị mà ngươi mượn xác hoàn hồn kia còn chống đỡ nổi không? Ta thấy ả ....."

Lữ Nguyệt cười một phát vang vọng khắp chín ngọn núi Cửu Linh. Giọng cười hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể xé tan chỗ này thành trăm vạn mảnh. Thánh địa một phen chấn động.

Trừu Như Họa liền câm họng, lập tức tăng đạo lực.

Hai bên 'đẩy đỉnh' một hồi vẫn chưa xê dịch là bao.

Bạch Vĩnh Hi hai đầu mày chau lại cơ hồ sắp chạm vào nhau luôn rồi, bản thân hắn là Chiến Thần vậy mà giờ đây lại chủ có thể đứng nhìn ở ngoài rìa, không thể làm được gì khác. Trái lại, đưa mắt nhìn lên Trấn Thiên đại thạch linh quang càng ngày càng nhạt thay vào đó là oán khí mỗi lúc một dâng cao, trầm giọng nói: "Quả thực sắp cầm cự không nổi rồi."

Vài ngươi xung quanh hắn lao vào hỏi:

"Không phải ả mới chính là chủ nhân của thần khí đó sao?"

Bạch Vĩnh Hi: "Nhưng là đã chết một lần, lâu năm không dùng đến."

"Lúc nãy ta nghe nói cái gì Hỏa Thần. Không lẽ bọn họ là nhất thể nhị hồn thật sao?"

"Nếu là nhất thể nhị hồn vậy tại sao lại ...."

"Là thân xác kia không trụ được mới đúng. Ta thấy hình như sắp hết máu để chảy luôn rồi. Một đường chém của Niệm Lạc có thể diệt bách yêu, mà cơ thể đó chẳng qua chỉ là người phàm một chút linh khí hộ thân cũng không có."

"Bây giờ chúng ta đều bị giam chân ở đây, thật sự là không làm gì được. Cái kết giới quái này đúng là khiến người ta tức chết mà."

Bắt đầu từ khi Chúc Vũ Huyền bất tri bất giác lao vào tham chiến, quá trình hắc hóa của Trấn Thiên thạch cư nhiên lại được vận hành. Không biết có phải vì một phần thánh đá trong Minh Nguyệt đỉnh đang tự thân tranh đấu bên dưới kia hay không mà Trấn Thiên thạch dường như cũng bất ổn. Kết giới từ thánh đá lần nữa phát ra nhưng không còn là kết giới Cửu Linh sơn, vệ linh trừ tà mà ngược lại hoàn toàn, vệ tà trừ linh. Cả đám bọn họ trên dưới vạn người cư nhiên đều bị hãm trong quãng trường Thánh địa. Đi không được, ở cũng chẳng xong, quả thực là chỉ có thể đứng nhìn.

Tuy rằng đám tử thần thực tử đã được dẹp yên, nhưng số yêu nhân thì không. Bọn chúng, lúc thì im im lặng lặng, lúc lại ồ ạt tấn công khiến đám người Bạch Vĩnh Hi ai nấy đều thấp thỏm không yên. Bản thân không thể sử dụng linh lực, sức chiến đấu dù mạnh mấy thời gian lâu như vậy cũng đã sớm hao kiệt, nếu lỡ như tình huống xấu nhất Minh Nguyệt đỉnh kia thật sự mất kiểm soát há chẳng phải chết cả đám ở đây.

Lúc đầu Bạch Vĩnh Hi còn sợ Lữ Nguyệt muốn ôm cả Cửu Linh cùng chết thật, liều mạng phá vỡ đỉnh Minh Nguyệt Trấn Thiên. Nhưng tình hình có vẻ không có khả năng. Lữ Nguyệt thể trạng coi như không ổn chút nào, nếu cứ tiếp tục e rằng không gánh nổi thật. Chúc Vũ Huyền lúc đó lao vào, còn tưởng hắn sẽ can ngăn ai ngờ lại hùa theo, thầm chửi: "Bệnh điên còn có thể lây qua đường sư đồ hay sao?"

"Chết, ả yêu ... " tên này là một môn chủ, vốn định gọi Lữ Nguyệt là 'ả yêu nữ' như thông thường nhưng nghĩ lại là ả yêu nữ ấy đang dốc sức cứu cả đám bọn họ nên cũng thấy hơi ngượng bèn sửa lại "Lữ Nguyệt lại thổ huyết rồi!"

"Lẽ nào không còn cách khác?"

"Niên Thần bên đó cũng không giúp được gì sao?"

"Hình như bị thương, đang liệu khí."

"Niên Thần .... cũng có thể bị thương sao?"

Bạch Vĩnh Hi đột nhiên nói: "Có! Nhớ ra rồi."

Hắn nói xong liền lập tức vận linh, bất chấp không thể dùng linh lực mà triệu hồi bội kiếm. Hai tay Bạch Vĩnh Hi, tay phải cầm bội kiếm của hắn - Quang Minh, tay trái không ngờ đến lại chính là Tân Sinh, bội kiếm qua hai đời thần: Dạ Thần cùng Nguyệt Thần.

Có người kinh ngạc hỏi:

"Thần tôn, đây ... đây không phải là Tân Sinh sao? Nó không phải là vì Lữ Nguyệt thân vong mà đoạn rồi à?"

Phong chủ Nhất Lĩnh phong cũng chính là cái vị Đại phong chủ kêu đám môn sinh hạ sơn trước đó, trầm giọng nói: "Minh Nguyệt đỉnh còn giữ được huống chi bội kiếm này. Năm xưa, là thập nhị đại thần cố tình giữ lại Tân Sinh kiếm cùng Minh Nguyệt đỉnh."

Mọi người hầu như bị hai câu của hắn làm cho thất sắc. Có người hỏi:

"Tại .... tại sao lại phải cất công giữ lại?"

Cái này còn phải hỏi sao? Chính là để tiện cho việc nghiên cứu rồi ăn cắp ý tưởng của người ta chứ còn gì. Còn cả chuyện Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh bên trong có huyền cơ liệu chăng chỉ có vài người biết? Nếu trong số mấy thần quan ở trên hoặc, tất cả thần quan ở trên, đều muốn có được điển tịch đó nhưng lại không biết làm thế nào để mở thì cũng chỉ có thể giữ lại đỉnh cùng kiếm từ từ nghiên cứu thôi. Làm loại chuyện mất mặt như này lại còn để cho để tử các phải biết được, Bạch Vĩnh Hi thật muốn lấy tay đỡ trán xoa thái dương một chút cho đỡ nhục nhưng nghĩ lại tay đều cầm hai thanh kiếm nên thôi.

Chợt, lại có người nói: "Không xong rồi Lữ Nguyệt ngã rồi, ngã rồi, ngã rồi!"

Bạch Vĩnh Hi nói thầm một tiếng: "Nhờ cả vào ngươi, Niên Thần!" rồi bắt chước Chúc Vũ Huyền cầm kiếm lao ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play