Lữ Nguyệt mơ hồ nhìn sang phía bên dưới, chỗ
thông gian, quả thật Tà thần mà Tả Yêu xứ thu thập bấy lâu, lại đến rồi. Làm ơn đi, các ngươi lần trước quy động được số lượng đó đã khiến ta
khả kinh lắm rồi, bây giờ, thời gian ngắn như vậy đào đâu ra chừng ấy Ác Linh? Lẽ nào số lượng Ác Linh bọn họ lúc đầu thu thập nhiều đến thế
sao? Cũng không phải không thể, có Trừu Như Họa đứng sau chỉ điểm, bọn
họ làm gì mà chẳng được.
Việc đến mức này rồi, quả thực cũng không còn lựa chọn nào khác. Coi như đều nằm trong sự sắp đặt của số phận đi.
Vốn vĩ nàng trước đó thắc mắc vì sao cơ thể này lại có thể tích trữ linh lực?
Thật sự kinh nể vị sư huynh Lạc Tiểu Thất kia quá đi. Hắn mặc dù lịch kiếp
đầu thai, mặc dù bị người ta hại đến thê thảm vẫn có cách để lại một tử
huyệt trên người đối thủ. Cố tình lập huyết đàn Hiến xá thuật gọi Lữ
Nguyệt trọng sinh vào cơ thể hiện tại của hắn chính là để dùng cho thời
khắc này: tự thân giành lấy quyền điều khiển chính pháp khí của mình.
Hoặc nàng sẽ có thể lần nữa trở thành chủ nhân duy nhất của Thần khí
Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh, báo vật có thể sai sử yêu thần, hoặc là
nàng sẽ mất tất cả.
Lữ Nguyệt quan sát kỹ Minh Nguyệt đỉnh lần nữa, thầm nghĩ: "Sư huynh ơi sư huynh, ngươi thật rất biết cách đối tốt với ta a. Năm xưa liều chết đến tìm ta để ta biết được sự thật, ngươi hiểu rõ ta sau khi biết chuyện sẽ làm gì, ngươi càng biết rõ nếu như ta thay ngươi thực hiện nốt phần còn lại, triệt để thanh lý môn hộ Cửu Linh sơn cùng Thần giới thì sẽ có kết cục ra sao, nhưng ngươi vẫn cố đẩy ta vào con đường đó mà ta lại là tự
nguyện không thể nào trách được . Ngươi cũng đã chết hai lần rồi còn
muốn giở lại trò cũ với ta? Có phải vì ta nợ ngươi quá nhiều nên chuyện
quái gì tốt ngươi cũng đẩy cho ta? Vậy nên ta mới nói, sư huynh, ngươi
đối với ta quả thực nhẫn tâm a."
Chúc Vũ Huyền đằng sau thúc giục: "Mau vận linh khí. Ta giúp ngươi hộ pháp."
Lữ Nguyệt trầm mặc gật đầu: "Ân."
Cùng lúc đó, ở Hữu xứ Yêu giới.
Vũ Văn Khuynh sắc diện đượm vẻ lo âu, đi đi lại lại giữa Bất Cầm Truất
Nguyệt đài, ở giữa là pháp đàn duy trì kết giới, trung tâm đàn tế lại là một mảnh thiên thạch còn đang phát linh quang rực rỡ.
Một yêu nhân đi vào bẩm báo: "Thiếu chủ, Tả xứ hình như quy động toàn bộ
người vượt thông gian đến Cửu Linh sơn rồi, ở Tả xứ bây giờ chỉ còn
người già và trẻ còn cùng vài tướng trấn giữ."
Vũ Văn Khuynh: "Vậy đã tạo được liên kết chưa? Mở được thông gian chưa? Phía Lữ Nguyệt còn chưa có động tĩnh gì à?"
"Hồi Thiếu chủ .... vẫn chưa."
Vũ Văn Khuynh thở dài đầy tâm trạng.
Mấy hôm trước, Lữ Nguyệt tại Hữu xứ Yêu giới hàn kết các mảnh thiên thạch,
khôi phục nên Tiên môn Thần khí Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh uy lực vô
song. Thế nhưng, thần khí đó vẫn chưa hoàn thiện. Sáu mảnh thiên thạch
tách ra từ nó, có một mảnh đã được Lữ Nguyệt để lại trong trúc xá.
Ngay khi bọn họ bị đưa đi, chưa đầy một canh giờ sau Tả xứ đã đem quân tấn
công lần thứ hai. Hữu xứ kết giới bị phá chưa kịp phục hồi, quân số quá
nửa bị thương, vốn không thể chống lại làn sóng mạnh chục vạn quân từ Tả xứ.
Còn nhớ lúc đó Lữ Nguyệt đã nói "trúc xá khi nãy ngươi đích thân sửa lại hộ ta nhá!"
Không phải khi không Lữ Nguyệt lại cố ý đòi Thiếu chủ Hữu xứ Yêu giới đích
thân vác thây đi sửa một cái trúc xá. Vậy nên, quả nhiên đã tìm thấy
mảnh thiên thạch thứ 6. Việc còn lại chỉ là dùng Trấn Thiên thạch để hồi phục kết giới. Phòng thủ trước rồi mới nghĩ kế phản công sau.
Chỉ là đến hai ngày sau, đột nhiên nhận được tin Thần giới muốn cùng Hữu xứ khai chiến, rồi nào là Hữu xứ giết môn sinh, Lữ Nguyệt sát tu sĩ. Vũ
Văn Khuynh thực muốn đem hai tên nhóc ở đây ném vào mặt cái tên Chiến
Thần hống hách kia rồi nói cho hắn biết môn sinh của hắn có bị gì đâu mà làm quá.
Kỳ
thực, tình thế lúc đó, bản thân Vũ Văn Khuynh y nào có thực sự xuống tay với hai đứa nhóc đâu. Y từ lúc nào đó đã nhận ra Liễu Chi Giao không
ổn, tình thế cũng không ổn nên mới tương kế tựu kế, cố diễn một màn lật
kèo gãy gánh để giành thêm chút thời gian cho Lữ Nguyệt.
Một trong hai bọn trẻ bèn nói: "Thiếu chủ, vậy bây giờ chúng ta nên làm
sao? Thông gian không thể mở cũng không thể giải thích với họ."
Vũ Văn Khuynh trầm ngâm: "Thông gian không phải không có cách để mở, chỉ là còn phụ thuộc vào người đó mà thôi."
Quay trở lại tình hình bên Cửu Linh sơn, 'người đó' mà Vũ Văn Khuynh nhắc
tới vừa hay đang nằm lếch trên nền đất, đến sức lực gượng dậy cũng không có, máu từ khóe miệng vẫn còn kéo liền những đường tơ dài chạm đất, máu ở giữa người chảy loan ra mỗi khắc cũng lại càng nhiều hơn.
Trừu Như Họa thong thả ung dung tiến đến gần nàng, nói: "Cảnh tượng này ngươi có quen không?"
Lữ Nguyệt: "..."
Trừu Như Họa: "Ngươi không quen ta cũng không lấy gì làm lạ. Dù gì cũng là
chuyện liên can giữa ta và sư tôn ngươi, Dạ Thần Lạc Tiểu Thất."
Lữ Nguyệt: "Ngươi .... còn dám nhắc đến tên y?..."
Trừu Như Họa: "Việc gì lại không dám? Hứm! Lữ Nguyệt, ngươi nhìn ngươi xem,
so với hắn năm xưa có gì khác nhau?! Thất bại thảm hại! Hứm!! Nói cái gì mà tâm đầu ý hợp tâm linh tương thông, cái gì mà một lòng tin tưởng,
cái gì nhất mực chung tình sẽ không làm hại đối phương? Hahaha, ngươi bị chính tay kẻ mà ngươi tin tưởng nhất yêu thương nhất đâm một nhát, cảm
giác thế nào?"
Hắn nói xong câu này liền đảo mắt liếc nhìn Chúc Vũ Huyền đang đứng gần đó, sắc diện âm u băng lãnh tột cùng, Niệm Lạc trên tay lưỡi kiếm nhỏ xuống từng giọt từng giọt máu đỏ tươi. Lưỡi kiếm ấy vừa hay lúc nãy đã để lại một lỗ trống xuyên qua người Lữ Nguyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT