Trừu Như Họa đột nhiên cười nói: "Hóa ra ngươi quả thực sủng ái đồ đệ ngoan của ngươi a, ngay cả khẩu huyết cùng cách điều khiển Minh Nguyệt đỉnh cũng nói với y?"

Lữ Nguyệt: "Cái này cũng không phải. Là y khiến ta tin tưởng, lòng ta tin y, lại càng hiểu rõ con người của y. Không phải như ngươi, giả nhân giả nghĩa, trong một đằng ngoài một nẻo, lừa gạt lòng tin của kẻ khác."

Trừu Như Họa nhún chân nhảy ra khỏi đám đông, từ trong nội bì lấy ra Minh Nguyệt đỉnh.

Chúc Vũ Huyền, liền bước lên chắn trước mặt Lữ Nguyệt.

Trừu Như Họa thấy vậy bèn cười: "Nói đúng a. Lữ Nguyệt, ngươi nếu đã dám đến đây, suy tính hẳn chu đáo cả rồi nhỉ?"

"Không phải ta suy tính chu đáo mà là kẻ đội lớp thiên thần như ngươi đến lúc phải trả giá rồi."

"Thật vậy sao? Nhưng mà ta lại không có suy nghĩ đó a."

Lữ Nguyệt nghe nói khẽ chau mày: "Ngươi .... lại muốn làm gì?"

Hắn thu hồi ánh mắt bỡn cợt chuyển thành ác hiểm hàn lạnh đến tột cùng nhìn Chúc Vũ Huyền, miệng còn khẽ xếch lên đối với y cười một cái.

Chúc Vũ Huyền cũng nhận thấy có điều bất ổn, đối phó với hắn cùng điều khiển Minh Nguyệt đỉnh thận trọng hơn, nhưng lại không nhận ra hắn muốn giở trò gì.

Một mảng đột nhiên im lặng đến lạ khiến Lữ Nguyệt không khỏi phân tâm khỏi Chúc Vũ Huyền đang tự mình điều khiển đỉnh mà lo quan sát thế cục trước mắt.

Rốt cuộc Trừu Như Họa này hắn là muốn làm gì?

Định thân đại trận tạm thời ngăn được liên kết giữa linh lực của chúng tu sĩ với Trấn Thiên thạch nên tảng đá đó tạm thời không thể duy trì quá trình hắc hóa, tử thần cùng yêu nhân cũng đang bị ảnh hưởng của Minh Nguyệt đỉnh mà bất khả kháng, kế hoạch của Trừu Như Họa không phải vì vậy nên là bị ngưng trệ hay sao? Nếu như có thể chờ kịp lúc thời cơ đến, mọi chuyện lần này đều có thể giải quyết ổn thỏa cả rồi. Nhưng tại sao hắn lại có thể cười đến khả tin như vậy?

Chợt Chúc Vũ Huyền chân bước lùi vài bước, Lữ Nguyệt liền thu mắt lại, khẽ đỡ lấy y: "Vũ Huyền, ngươi làm sao?"

Nàng còn chưa kịp nghe hắn trả lời thì mắt đã thấy tình hình bắt đầu xoay biến.

Tử thần cùng yêu nhân bất động đột nhiên cử động, không, nói đúng hơn là đã thoát khỏi điều khiển của Chúc Vũ Huyền, hoàn toàn nằm dưới tay Trừu Như Họa.

Lữ Nguyệt tim một khắc cơ hồ ngừng đập, bây giờ, ở đây đếm sơ sơ cũng có trên chục vạn yêu nhân, so với đội quân lần trước tấn công Hữu xứ chỉ có thể hơn chứ không hề kém, lại thêm một đám lớn toàn là tử thần thực tử khát sát, khát chiến. Hàng nghìn tu sĩ cùng môn sinh là trường cột của Cửu Linh sơn cùng Thần giới linh lực đều suy cạn, khả năng chiến đấu quả thực không biết cầm cự được bao lâu, đường liên lạc duy nhất đến Thần giới bị chặn đồng nghĩa với việc trong nhất thời sẽ không có viện binh, Trừu Như Họa không biết làm cách nào lại có thể cư nhiên điều khiển được hoàn toàn Minh Nguyệt đỉnh rồi. Thánh địa lúc này quả là đại loạn.

Lữ Nguyệt không còn cách nào khác lập tức giải trận cho bọn người Bạch Vĩnh Hi, vừa nói: "Chiến Thần, ngươi có thể ....."

Chưa đợi nàng nói hết câu, Bạch Vĩnh Hi đã cầm trường kiếm, dốc toàn lực đối đầu cùng yêu tộc. Y nãy giờ bất động, coi như nghỉ ngơi cũng lâu, thể lực phục hồi tương đối tốt, y đã lưu ý không sử dụng linh lực, kiếm pháp nhát nào ra nhát đó bách phát bách trúng sắc bén vô cùng khiến nhiều người có mặt phải cảm thán một phen: Chiến Thần không hổ là Chiến Thần a.

Tiếp đó, lần lượt phong chủ các phong, gia chủ các môn trấn xứ đều cầm kiếm xông trận. Bọn họ đều là trích tiên, luận pháp lực luận kiếm thuật đều coi như vượt trội, không cần dùng linh khí miễn cưỡng cũng có thể chống đỡ được một lúc.

Đám môn sinh thấy sư tôn sư phụ thân nhân đều đứng ra ứng chiến thì không kiềm được sự háo hức trong lòng mà quên đi nỗi sợ, cũng ồ ạt lao vào nhập trận. Dù gì cũng là môn sinh Cửu Linh sơn, ở đây học bao nhiêu năm như vậy chẳng lẽ lâm nguy lại đứng sau để người ta thay mình đỡ nạn, vậy quá là ngụy quân tử rồi đi.

Lữ Nguyệt coi bộ tình hình không quá nghiêm trọng như mình tưởng liền như trút bỏ được tảng đá đè trong lòng, thầm nghĩ: "Vũ Huyền xem ra mấy năm qua ở Cửu Linh quả thực làm rất tốt, có được Thần tôn như y chính là phúc của các ngươi."

Lại lưu nhãn tập trung quan sát Minh Nguyệt đỉnh trên tay Trừu Như Họa. Dù cho thế cục bây giờ không phải coi là bế tắc, Chiến Thần bọn họ với thực lực hiện tại nếu có thể cầm cự thêm một lúc thì cũng không phải không có cách để xoay chuyển tình hình.

Cơ mà Trừu Như Họa ý cười càng nhìn càng tươi, càng lúc càng ma mỵ, một chút cũng không giảm. Hắn rốt cuộc lại bày ra kế gì mà tự tin như vậy?

Chúc Vũ Huyền chợt nói: "Ngươi điều khiển đỉnh, ta hộ pháp giúp ngươi."

Lữ Nguyệt: "Hở?"

Chúc Vũ Huyền: "Tà thần cũng đến góp vui rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play