Một canh giờ rồi hai canh giờ, ba canh giờ, không rõ bao lâu đã trôi qua, nhưng cuộc chiến Tả Hữu nhị xứ vẫn chưa kết
thúc, ngay cả dãn binh, cũng không. Đánh đánh đánh, các ngươi đánh hoài
đánh miết vậy, bộ không mệt sao!?
30 dặm giới biên từ một vùng đất trống bây giờ đã trở thành sân binh.
Thương vong không rõ là bao nhiêu, chỉ biết chính là không ít. Bên trong kết giới, kẻ bị thương nằm la liệt. Yêu nhân Hữu xứ luân phiên túc trực chăm sóc, còn thay nhau ra chiến trường, cả nam lẫn nữ, cả thiếu niên
lẫn trung niên. Đúng như Liễu Chi Giao nói, những năm qua bọn họ thật sự đã cố gắng rất nhiều, thực lực mỗi người đều tăng lên không ít. Tinh
thần tre ngả măng mọc quả thật rất, rất, rất đáng khâm phục.
Nhưng mà .....
Các ngươi bộ không tính trước hả? Đưa hết người ra đánh rủi chết hết thì
sao?! Bộ thật sự muốn đánh một tử trận, không thắng liền đi chết hết
à?!
Hơn 80 tà
thần đó! Hơn 80 lận đó! Các ngươi cứ ở đây dồn hết lực trong khi Tả xứ
người ta 1 tà thần chống cả trăm binh, người ta chỉ cần ít nhất một nửa
binh lực để đánh các ngươi thôi.
Liễu Chi Giao này nữa, rõ ràng lúc nãy Lữ Nguyệt đã cố tình đến pháp đàn tìm nàng ta, muốn nàng ta nhắc nhở Vũ Văn Khuynh tìm cách phá trừ Ác linh
diệt tà thần trước đi, nàng ta gật gật ừ ừ, lâu như vậy rồi có nói chưa
đây!?!
Hữu xứ
này chỉ có mỗi Vũ Văn Khuynh và nàng ta biết thân thế của Lữ Nguyệt, Vũ
Văn Khuynh bận đánh trận, Chúc Vũ Huyền cũng tham chiến, không tìm nàng
ta, nói với kẻ khác, bọn họ sợ lại không thèm tin lời tiểu nha đầu 14
tuổi này.
Đám
môn sinh Cửu Linh nhỏ tuổi hơn bị bắt ở lại trong này cũng sốt hết cả
ruột, đứng ngồi không yên. Mỗi lần thấy người bị khiêng vào liền có đứa
muốn lao ra tiếp chiến, nếu không phải Lữ Nguyệt sống chết ngăn chúng
lại, không biết còn xảy ra chuyện gì.
"Ầy da! Khổ cái thân già của ta! Tự nhiên đổi nghề làm đại phu kiêm luôn giữ trẻ vậy trời!" Lữ Nguyệt thầm cảm thán một phen.
Bất chợt, Lữ Nguyệt như chết lặng. Tất cả những người đứng, nằm, ngồi, lăn lóc trong kết giới đều chết lặng.
Đệch! Đệch! Đệch! Kết giới bị phá cmn rồi!!
Không phải chứ!
Không phải chứ!!!!!!
Ai đó nói với ta đây chỉ là một giấc mơ đi!
Cả Lữ Nguyệt cũng giấu không nổi xúc động mà sững người thì nói chi những kẻ còn lại.
Kết giới Hữu xứ là do lửa của Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh tạo ra. Sau đó là dùng tinh hồn và tuổi thọ của 15 pháp sư ưu tú nhất nhì Hữu xứ vận hành và duy trì. Chưa hết, nó còn được yêu nhân Hữu xứ tôn sùng như đức tin
mà "cúng" mỗi ngày nữa kia. Vừa rồi Liễu Chi Giao còn nói lên pháp đàn
coi sử kết giới. Làm sao có thể nói phá là phá chứ!?!
Những yêu nhân trong này rốt cuộc đã không đủ bình tĩnh để im lặng nữa rồi.
Khung cảnh yên bình lúc nãy chớp mắt một cái liền trở nên hỗn loạn kinh
khủng khiếp.
Điều Lữ Nguyệt lo lắng nhất, không muốn xảy ra nhất rốt cuộc cũng thành sự thật rồi.
Trong đám yêu nhân có người nói:
"Ta không muốn bị bắt đến Tả xứ! Ta không muốn!"
"Kết giới bị phá rồi, sớm muộn gì đám tà thần đó cũng vào đây giết hết chúng ta!"
"Làm sao đây, cả kết giới cũng bị phá, chúng ta làm sao đủ thời gian chuẩn bị...."
"Đều tại đám phàm nhân này, nếu không phải bọn họ Tả xứ cũng không đánh đến đây!"
"Đúng. Chính là bọn họ. Nếu bây giờ nộp chúng cho Tả xứ nói không chừng còn lơi ra được một ít thời gian."
"Đúng! Mau bắt bọn họ giao cho Tả xứ đổi lấy thời gian dãn binh."
"Mau bắt lấy đám phàm nhân đó!"
Bắt cái đầu ngươi! Nộp cái con mịa nhà ngươi! Hậu quả thế nào các ngươi có
nghĩ đến không hả? Thiển cận! Không biết tư duy! Nhu nhược! Ta muốn rút
lại lời khen hồi nãy a! Lữ Nguyệt thật ức chế a.
Đám môn sinh ở lại trong này cùng lắm cũng chỉ mới 11, 12 tuổi. Tuy ưu tú
nhưng còn quá nhỏ, chưa đủ kinh nghiệm, căn bản không thể chống đỡ nổi
cả vạn yêu nhân, cố gượng cũng chỉ tổ mang vạ vào thân. Còn Lữ Nguyệt
của bây giờ, chỉ có thể hình dung bằng hai từ "sa đọa".
Lữ Nguyệt chắn trước mặt ngăn đám môn sinh lại: "Đừng manh động. Chuyện này các ngươi không lo được đâu."
"Nhưng chẳng lẽ đứng yên để bị bắt đến Tả xứ?"
Lữ Nguyệt nghiêm giọng cảnh cáo: "Ở yên đó đi!"
Dừng một lát lại nói tiếp: "Chờ thêm một chút!"
Đệch cmn. Cảm giác này quả thật không cmn dễ chịu a! Lữ Nguyệt nội tâm thật muốn điên lên rồi.
Bị dồn đến chân tường, lại không có cách nào chống trả, cũng không thể nói chuyện tay đôi với cả trăm cả vạn cái miệng.
Đám yêu nhân lao đến. Lữ Nguyệt vẫn không cho bọn trẻ xuất kiếm, lòng khá nhẹ nhõm, trầm giọng nói: "Đến rồi. Yên tâm đi!"
Là kiếm quang của Niệm Lạc.
Chúc Vũ Huyền một thân bạch y nhưng lại vẫn là bạch y nhuốm đầy máu, từ trên nóc trúc xá đạp thẳng xuống, chắn trước mặt Lữ Nguyệt cùng đám môn
sinh, nói:
"Kẻ nào dám động, ta sẽ giết kẻ đó!"
Lữ Nguyệt không nhìn thấy mặt y cũng không cảm nhận được, nhưng có lẽ khi
nói ra câu ấy, Chúc Vũ Huyền là thật sự đang nổi sát khí a!
Tiếp đó Vũ Văn Khuynh cũng đến, hướng đám yêu nhân:
"Tuyệt đối không được giao người!"
"Nhưng mà Thiếu chủ .... "
"Đủ rồi. Chuyện bên ngoài ta còn đối phó được. Nếu bây giờ các ngươi giao người coi như tự tuyệt đường sống."
"Nhưng mà Thiếu chủ, kết giới cũng bị phá rồi, chúng ta làm gì có thời gian
chuẩn bị. Tả xứ có tà thần, chúng ta .... chúng ta liệu còn có thể cầm
cự được bao lâu!?"
"Thiếu chủ, chúng ta biết người khó xử, nhưng Hữu xứ có được ngày hôm nay
không phải dễ, người đành lòng trơ mắt nhìn nó bị đánh đổ sao? Những
người ở đây, chẳng lẽ thật sự phải trở về tháng ngày thống khổ tủi nhục
của trước đây sao? Thiếu chủ, người thật muốn nhìn thấy cảnh đó sao?!!"
"Ta .... "
"Thiếu chủ .... "
Lữ Nguyệt lên tiếng: "Ta biết cách khôi phục Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh."
Lữ Nguyệt tạm thời coi như mình không thấy gì hết đi, chỉ bước lên nói với Chúc Vũ Huyền: "Ngươi có giúp ta?"