Có một điều mà Trừu Như Họa không biết, hắn, đến
bây giờ vẫn không nhận ra những lời hắn nói, ngoại trừ hắn, Lữ Nguyệt
cùng Chúc Vũ Huyền đang bị mất khống chế, còn có một người biết nữa. Là
Hỏa Thần! Y chính là từ lúc phát nổ đã không hơn không kém trú trong
Tịch Luân sáo Chúc Vũ Huyền.
Bản thân tội nhân nếu đã bị giam vào địa lao, một khi còn sống vĩnh viễn
không thể ra ngoài. Nhưng, nếu chết rồi thì lại khác. Chết trong tay
Quản ngục sư tất nhiên không bàn tới. Tự tìm đến cái chết ở địa lao
chính là con đường duy nhất để ra ngoài, cũng giống như phượng hoàng
niết bàng, sống lại từ chỗ chết, lại thêm một lần rực rỡ.
Hỏa Thần, lúc đó bọn họ nhìn thấy tự thân hắn dùng máu vẽ nên chân dung Dạ
Thần, bản thân nguyên khí hao tổn không ít, lại còn bị những lời của Lữ
Nguyệt kích động, trong nhất thời không kiềm chế tự bạo thân vong.
Không rõ y làm vậy với Trừu Như Họa bên ngoài có thông đồng gì hay không
nhưng tình hình nãy giờ, cả y và Trừu Như Họa đều không có bất kỳ hành
động nào liên quan đến đối phương, ngược lại Trừu Như Họa còn ra sức
khinh miệt phỉ báng thì đủ điều dễ hiểu thế cục rồi ha.
Hỏa Thần lúc này chính là đang lệ khí bừng bừng đứng trước mặt Trừu Như Họa mà hắn không hề hay biết.
Y liếc mắt nhìn Lữ Nguyệt phía sau, vụt một cái đã đứng ngay trước mặt, nhạt nhẽo nói: "Vô dụng."
Lữ Nguyệt gượng cười: "Nhìn thấy rõ rồi, còn không giúp ta?"
Trong lúc đó, Bạch Vĩnh Hi: "Chúc Vũ Huyền ngươi điên rồi. Ngươi có biết ngươi vừa làm cái gì không?!"
Chúc Vũ Huyền không nói không rằng lao vào đối thủ hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Bạch Vĩnh Hi vừa tự điều trường kiếm chống đỡ, vừa mạnh miệng:
"Ngay cả người mình thương yêu còn không bảo vệ được có tư cách gì tranh
giành với ta? Lữ Nguyệt chết rồi ngươi cũng đừng mong sống! Còn không
mau tỉnh lại!" Hắn nói xong tiện thể đánh Chúc Vũ Huyền một cú, mà y
ngay lúc nghe câu đó cũng liền mơ hồ bất động.
Một bên, Mộc Quyển Phong đột nhiên nói: "Sư tôn, sáo Tịch Luân của Niên Thần sư tôn đang phát sáng kìa!"
Bạch Vĩnh Hi một khắc cũng không chậm trễ, xoay người một phát đã thuận tiện cướp lấy thanh huyền trúc ngay thắt lưng Chúc Vũ Huyền, đưa lên miệng,
thổi liền khúc Trấn Hồn.
Chúc Vũ Huyền nghe tiếng sáo, động tác có hơi khựng lại nhưng sau đó trái
lại còn luân chuyển mạnh mẽ hơn, ra tay thậm chí còn nặng hơn.
Trừu Như Họa cười nói: "Nhảm nhí! Chỉ với cây sao đó muốn chống lại Trấn Minh Nguyệt đỉnh sao?"
Hắn vừa dứt câu sắc diện liền căng lại, nghiêm túc chầm chậm quay về phía sau.
Lữ Nguyệt khẽ xếch miệng cười, khuôn mặt trắng bệch, máu vẫn đang chảy
nhưng ý cười lại sắc bén đến tột cùng, lạnh đến thấu xương.
Trong tức khắc tình thế lại lần nữa đại biến, xoay chuyển đến chóng mặt. Bản
thân Trừu Như Họa quả thật bị làm kinh ngạc đến gần như thất sắc. Trấn
Thiên Minh Nguyệt đỉnh đã nhận ra chủ nhân cư nhiên không dễ nghe theo ý hắn. Yêu nhân lập tức đổ dồn về phía này, đói khát cùng tham vọng cắn
xé hắn thành vạn mảnh. Nếu không phải hắn bản thân cũng được kết giới
Minh Nguyệt đỉnh bảo hộ thì dù là có một trăm cái mạng cũng không đủ
chết.
Quảng
trường lớn trên Thiên Quang cung vốn rợn ngợp lại càng rợn ngợp. Ngàn
yêu vạn quái cùng tử thần, tà thần các thứ đều đổ dồn về một phía, nơi
mà nhất đại Thần khí đang vận hành thiên quang cực đại.
Trừu Như Họa trầm giọng nói: "Ngươi muốn chết đến thế ư?! Thực muốn kéo theo cả Tam giới bồi táng cùng ngươi?"
Lữ Nguyệt sắc diện ma mỵ đến khả kinh, một tiếng cũng không nói. Khóe
miệng càng xếch càng cao, ánh mắt cơ hồ trông như sắc lửa đỏ rực đẫm máu của địa ngục vô gian. Toàn thân thậm chí còn phát ra tà khí lúc đen lúc đỏ hòa cùng máu tươi tanh đậm vô cùng đáng sợ. Sát khí có thể nói lên
đến đỉnh điểm, gằng giọng, như đang cười nhạo cũng như đe dọa lại như ra lệnh, nói: "Phải! Chết hết đi!"
Trừu Như Họa: "Lữ Nguyệt ngươi điên rồi!!!!!"
Bạch Vĩnh Hi nghiêm giọng: "Không hay. Nhập ma rồi."
"Làm sao?"
Bạch Vĩnh Hi: "Tâm ma đang điều khiển ả, giống như mấy mươi năm trước. Nếu
cứ tiếp tục chỉ e Thánh địa cũng không chống đỡ nổi mà sập mất."
Đám môn sinh nghe thế liền thất sắc: "Sập .... sập sao?"
Chúc Vũ Huyền một bên đột nhiên nhún người nhảy về phía Lữ Nguyệt, như một
mũi tên gạt bỏ đám yêu nhân cùng 'tạp thần' trên dưới chục vạn, tự mở
đường.
Niệm Lạc linh quang lưu chuyển, kiếm khí cực đại chém một nhát làm nứt cả kết
giới mà thân kiếm cũng vì thế gãy đôi. Kiếm còn người còn kiếm vong
người mất. Chúc Vũ Huyền lúc đến được bên cạnh Lữ Nguyệt, đúng còn chút
hơi tàn, lại vận truyền ít linh lực còn lại giúp nàng giành lấy cơ hội
cuối cùng, nói: "Kết thúc thôi. Như ngươi mong muốn."
Lữ Nguyệt: "Xin lỗi."
Chúc Vũ Huyền: "Không nhận! Tự ngươi tìm cách bù đắp đi."
Lữ Nguyệt nét mặt dịu dàng hẳn, mỉm cười đến ôn nhu: "Được."
Nàng nói rồi liền quay người, mặt đối mặt, môi chạm môi, dịu dàng ngoan ngoãn hôn Chúc Vũ Huyền thì thầm: "Kết thúc thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT