Lữ Nguyệt tay xoa xoa cằm, vừa nghĩ: "Vị "cao nhân chỉ điểm" như ngươi không hổ làm cao nhân a. Có thể tính đến nước này. Nếu Chúc Vũ Huyền không đến Yêu giới thì y sẽ bị ném vào đây. Cả hai đều là cửa tử. Ngươi sắp xếp cũng lưỡng toàn kỳ mỹ quá đi. Đến cả Niên Thần y còn không tính được như ngươi. Cả con nhỏ dạy ra y cũng không tính được bằng ngươi. Trời đánh thánh đâm ngươi! Lựa chỗ khác không được hả? Nhất định là thủy lao? Bộ hết chỗ làm nháy rồi à? Nhà tù Thần giới kiểu này lại phổ biến vậy sao!!"

Thủy lao này chính là hình phạt dành riêng cho những kẻ có tu vi cao, hay nói đúng hơn là thần. Như vậy thì dù cho có cố gắng cách mấy, người bên trong cũng phải nói là: không! một! cơ! hội! trốn! thoát!

Mặc khác nếu nội ứng ngoại hợp may ra còn có thể. Như Lữ Nguyệt năm xưa vậy đó. Nhờ mấy bằng hữu Hữa xứ tương trợ. Nhưng mà .... "bằng hữu".... cái đó bây giờ lại là xa xỉ quá đi.

Lữ Nguyệt đang đứng ngơ ngơ buộc mình chấp nhận thực tế đáng buồn này thì phía sau cất lên tiếng nói:

"Hứm! Tưởng đâu đợi lâu như vậy sẽ bắt được mẻ cá lớn, ai ngờ chỉ là một xú nha đầu."

A! Mảnh đá thứ năm đây rồi!

Lữ Nguyệt quay đầu lại. Đối phương nghiên mình nhìn nàng, cười nói:

"Hahaha. Nhưng mà cũng coi như không thiệt đi. Tiểu muội muội, mau đưa Thiên thạch cho ta, ca ca sẽ cho ngươi ăn kẹo ha!"

Lữ Nguyệt: "....."
Hắn thấy nàng im lặng, bèn quay mặt lại nhìn phía sau mình rồi cười nói:

"Haha. Bọn chúng chưa chết đâu. Tiểu muội muội không cần phải sợ. Giờ thì đưa mấy viên đá nhỏ đó cho ca ca đi!"

Lữ Nguyệt nói: "Vị ca ca kia nói không được đưa."

Thằng nhóc, ngươi muốn chơi, ta chơi với ngươi!

Hắn hỏi: "Hửm? Vị ca ca nào độc đoán vậy? Tiểu muội muội, ta nói ngươi, mặc kệ ca ca kia nói thế nào, ca ca đây không có ý kiến. Chỉ là ta tạm thời không có thời gian chơi với ngươi, còn không đưa Trấn Thiên thạch, liền ném ngươi xuống dưới. Thế nào?"

Đệch. Ngươi mới là độc đoán! Dụ dỗ không được thì chuyển sang uy hiếp!

Xuống dưới mà hắn chỉ chính là dòng dung nham huyết thủy đang sôi sùng sục bên dưới chỗ họ đang đứng. Thứ này đừng nói là huyết nhục linh thể, cho dù là bội kiếm, huyền thiết, hay kim đan, châu ngọc gì gì đó, bỏ vào rồi đừng mong nhìn thấy nữa. Bị nấu đến nhừ rồi biến mất luôn a. Còn hơi nóng của nó, haha nói thật chứ nãy giờ gượng dữ lắm rồi đó! Lữ Nguyệt thật không kìm lòng nổi mà toát một hơi mồ hôi lạnh khi tưởng tượng đến cảnh bị ném xuống dưới. Ôi mẹ ơi!

Nàng bên ngoài cười tâm không cười, nói: "Ta chỉ sợ ca ca ngươi không dám lấy thôi!"

Hắn vừa cười vừa nói vừa tiến lại gần nàng:

"Hửm? Tại sao vậy?"

Lữ Nguyệt bị dồn đến gần sát mép đá, bên dưới là từng dòng huyết thủy dung nhan. Cuối cùng vẫn là không còn chỗ nào để bước nữa. Haha. Ta còn chưa muốn chết đâu!

Làm gì giờ? Liều thôi!

"Ngươi còn bước tới ta liền ném xuống. Thế nào?"

Thấy Lữ Nguyệt chìa bàn tay cầm ba mảnh Thiên thạch ra ngoài, hắn quả nhiên khựng lại, rồi tức giận như muốn gầm lên:

"Ngươi dám!!!!??!"

"Ta dám hay không còn phải coi sắc mặt ngươi sao? Dù gì mấy thứ này cũng là người khác đưa cho ta, đối với ta tốt xấu không liên quan. Nhưng tiểu ca ca, ngươi thì có. Nếu như bây giờ ta ở đây ném đống đá này xuống, cả mảnh Thiên thạch trên cổ ngươi cũng liền bị triệu hoán mà cháy theo, chừng đó ngươi sống được sao? Ngươi nghĩ tình huống này là ngươi đang đe dọa ta hay là ta đe dọa ngươi!?"

"...."

"Kêu mấy tiểu yêu xung quanh lui xuống hết đi! (*nhỏ giọng) Tiểu muội muội có chuyện muốn cùng ca ca thương lượng!"

Không biết hắn tốt xấu suy nghĩ thế nào liền hạ lệnh tả hữu lui xuống thật, đối diện cùng nàng nói chuyện. Lữ Nguyệt cũng không phải dạng kiên trì hay quật cường gì mà có thể ngồi sát mép đá, bên dưới là dung nham như vầy mà cùng một tên bán quỷ đàm đạo.

Hắn nói: "Chuyện gì?"

"Ta nói ngươi đã chết hơn 10 năm rồi chứ gì, vừa mới sống lại thôi, nhưng mà tính mạng vẫn phải lệ thuộc vào người khác đúng không?"

"Hừm. Chẳng lẽ chuyện ngươi muốn nói chỉ có vậy?"

"Tất nhiên là không. Chuyện ta muốn nói chính là: ngươi có muốn được trường sinh bất tử, đường đường chính chính trở thành một vị đại thần được tiên môn bách gia, Thiên hạ Ngũ giới cung phụng không?"

Hắn thoáng bất ngờ, ngập ngừng một lát liền nói: "Hở?"

"Ngươi năm xưa cùng nhóm Sáu Vong Hồn, sáu người phân chia cũng không dễ nhỉ? Đến Trấn Thiên thạch mỗi người cũng chỉ được có một mảnh hà. Lại nói, kẻ cho các ngươi Thiên thạch tuy rằng có thể giúp các ngươi hồi sinh nhưng vẫn là muốn lợi dụng các ngươi, ai mà biết được hắn khi nào muốn qua cầu rút ván, phủi tay ném các ngươi về địa ngục? Có lẽ các ngươi không được biết uy lực thật sự của đá Trấn Thiên này rồi."

"Là ý gì?"

"Chỉ cần ngươi có Trấn Thiên thạch trong tay, biết được khẩu huyết điều khiển nó, yêu thần Ngũ giới đều phải nghe lệnh của ngươi."

"Thật sao?"

"Tất nhiên. Nguyệt Thần Lữ Nguyệt năm xưa chính là như vậy đó. Ngươi không tin liền hỏi đám người phía sau ngươi xem."

"Ngươi nói tiếp."

"Không giấu gì ngươi, ta đây cũng là một tu sĩ, chỉ là giữa đường tu đạo có chút rắc rối, nhưng đối với Trấn Thiên thạch này lại đặc biệt có hứng thú nên cũng là dày công nghiên cứu, đối với nó biết được không ít. Ngươi nghĩ vì sao mà Niên Thần Chúc Vũ Huyền lại đưa đá cho ta? Các ngươi giăng bẫy ở đây là để chờ y, không phải à?"

"...."

"Hay để ta làm cho ngươi coi thử ha! Ùm .... để ta thử đám tu sĩ kia trước!"

Lữ Nguyệt liền đứng dậy chạy nhanh về phía mấy tu sĩ đang bị treo bằng Tru tiên xích, khẽ nâng 3 mảnh Trấn Thiên thạch lên, nhắm mắt, lầm bầm, Thiên thạch phát sáng, nàng mở mắt, hướng đám tu sĩ, nói:

"Các ngươi với Sáu Vong Hồn rốt cuộc là có thù oán gì?"

Nói xong liền nhân lúc quay lưng lại với tiểu bán quỷ, khẽ thì thầm: "Chúc Vũ Huyền sai ta đến cứu các ngươi, làm theo những gì ta nói! Mau!"

Đám tu sĩ tuy chưa hiểu gì, nhưng nhìn ánh mắt như đang ánh lên tia lửa của nàng, không hiểu sao liền có cảm giác tin tưởng. Làm theo. Một trung niên tu sĩ nói:

"Năm xưa huynh trưởng ta một lúc bốc đồng, thỏa thuận với Sáu Vong Hồn, muốn bọn chúng giúp một tay hạ bệ Anh gia Môn phủ ở Lâm Xuyên. Sau đó người của Anh gia đứng ra hòa hoãn liền không muốn tranh chấp nữa. Huynh trưởng muốn xóa bỏ hiệp ước với Sáu Vong Hồ nhưng bọn họ không những không chịu mà còn chưa động thủ đã muốn làm tiền, đòi Lưu gia ta phải trả 50 000 lượng bạc. Huyng trưởng ta không đồng ý, bọn liền ...."

Lữ Nguyệt để ý thấy thái độ của tu sĩ kia, liền lên tiếng: "A! Khúc sau đó, ta biết rồi, hắn cũng biết rồi, không cần kể nữa."

Nói xong liền quay lại nhìn tiểu tử phía sau: " Thế nào?"

Hắn sắc mặt bây giờ cũng coi như dịu hơn lúc nãy một chút đi. Cũng không còn cảm nhận thấy sát khí như lúc nói chuyện quá khứ nữa, Lữ Nguyệt trong lòng mới tạm yên tâm.

Nhưng nàng đã chơi liền chơi tới bến luôn, nói: "Vừa rồi là trích tiên. Bây giờ làm tới yêu thử nhé! Ngươi thử gọi đám tiểu yêu lúc nãy ra xem, kêu bọn chúng tấn công ta thử!"

Hắn liền giơ tay hạ lệnh. Đám tiểu yêu đằng xa trông thấy liền chạy tới, hướng Lữ Nguyệt mà đâm vào. Thế nhưng vừa cách nàng chừng nửa thước liền tên nào tên nấy như bị một màn chắn vô hình hất mạnh ra xa.

Lữ Nguyệt cười cười, xoa xoa cằm nghĩ: "Cũng may là có Trấn Yêu phù cô nương ngoan ngoãn ở Cửu Linh cho ta, đem đối phó với đám tiểu yêu này vừa hay phát huy tác dụng. Há há!"

Tiểu bán quỷ kia lần này coi bộ tin thiệt rồi, liền cho thuộc hạ lui xuống, hướng Lữ Nguyệt nói:

"Ngươi quả thật có thể dùng Trấn Thiên thạch sai sử yêu thần?"

"Ngươi còn chưa tin à?"

"Tin! Ta tin ngươi."

Hú hồn chim én!

Lữ Nguyệt đưa cho hắn một mảnh, nói: "Bây giờ số Thiên thạch của ngươi với ta coi như bằng nhau. Thế nào, vụ thương lượng này có làm ngươi hài lòng chăng?"

"Hài lòng. Tuyệt nhiên hài lòng."

"Ta đây thì cũng chẳng có ham muốn bá nghiệp gì, chỉ đơn thuần muốn được làm Thần tôn Cửu Linh sơn vài ngày. Hoặc là ngươi sau này làm Thần đế rồi có thể đem Cửu Linh trao lại cho ta là được."

"Được. Ta hứa với ngươi. Mau! Mau nói cho ta khẩu huyết!"

"Ầy. Đừng nôn nóng. Ngươi bây giờ chưa được."

"Tại sao?"

"Thứ nhất, ngươi xem, ta và ngươi mỗi người chỉ mới có 2 mảnh Thiên thạch, nếu so với đám Niên Thần, Chiến Thần ở Cửu Linh là thua xa 8 con ngựa chạy không kịp."

"Đúng."

"Thứ hai, ngươi bây giờ là bán quỷ, tức là nửa người nửa quỷ, ngươi vẫn là chưa thể điều khiển được Trấn Thiên thạch a."

"Hả? Vậy phải làm sao?"

"Ùm ... cần phải ăn .... 12 kim đan của tiên môn tu sĩ."

Nghe xong câu này 12 người bên kia ... quéo luôn.

Lữ Nguyệt nói: "Ngươi đừng nhìn bọn họ!"

"Nhưng bọn họ cũng là tu sĩ?"

"Đúng là kim đan của bọn họ có thể giúp ngươi hoán cốt trùng sinh. Nhưng vẫn là không phải lúc này."

"Tại sao?"

"Cũng tại ngươi, hành hạ bọn họ thành ra như vậy, khiến nguyên thần bọn họ bị tổn thương, ít nhất cũng phải 3, 4 ngày mới có thể lấy kim đan mà dùng được. Khi đó nguyên thần lành lặn, kim đan mới đúng là chín mùi. Quả chín ngon hơn mà."

"Ngươi nói phải. Vậy ta sẽ cho bọn chúng sống thêm 3 ngày nữa."

"Trong thời gian chờ đợi, ngươi có thể đưa ta cùng đi đến Yêu giới không?"

"Đến Yêu giới? Làm gì?"

"Tất nhiên là tìm cách lấy thêm hai mảnh còn lại rồi. Ngươi một ta một, mỗi người được 3 mảnh, coi như mạnh thêm một chút. Ba ngày sau trở về liền dùng kim đan, ngươi có thể chính thức sử dụng Trấn Thiên thạch rồi."

"Vẫn là ngươi suy nghĩ chu toàn. Ta bây giờ sẽ đưa ngươi cùng đến Yêu giới."

"Ể! Nhớ dặn thuộc hạ ngươi săn sóc 12 tên này thật tốt, bồi dưỡng nguyên thần chúng lại, ba ngày sau quay về mới có trái chín mà ăn."

"Được. Cứ theo ý ngươi!"

Hắn nói xong liền căng dặn thuộc hạ rồi cùng Lữ Nguyệt bước qua một cánh cổng mà hắn nói thông với Yêu giới. Lữ Nguyệt nghĩ:

"Lần này coi như ta cứu các ngươi một mạng. Nhưng chuyện của ba ngày sau ta thật không dám đoán trước. Chỉ mong mọi chuyện đều suôn sẻ. Vũ Huyền, ngươi đợi ta, tuyệt đối không được có chuyện gì!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play