Vọng Nguyệt quán hôm nay vô cùng náo nhiệt, người người tới lui, Lữ Nguyệt
ghé qua từng dãy bàn dài được sắp ra đầy ắp, nhanh như nước chảy mà đưa
từng chén nước đường nóng hổi ánh vàng óng ánh, bánh trôi viên nào viên
nấy béo tròn căng bóng đậm đà, loay hoay xoay qua xoay lại, còn phải
tiếp khách mới đến, trong lúc cấp bách dành chút thời gian tươi cười
nói: "Đa tạ, đa tạ. Mời ngồi, mời ngồi!"
Lão bản chạy đôn chạy đáo, mồ hôi ướt cả trán, chạy đến bên cạnh Lữ Nguyệt
cười tít cả mắt nói: "Phu nhân, chi nhánh thứ hai này mở ở đây quả thực
rất hợp thủy thổ nha! Nguyên tiêu khai trương mở cửa nửa đêm thế này vẫn đông như trẩy hội."
Lữ Nguyệt cũng cười: "Ha! Chuyện này còn phải nói sao?!"
Thêm khoảng nửa canh giờ bận rộn, bên ngoài lại truyền đến tiếng người ngày càng ồn ào.
Mấy chục người trong quán nhìn ra, trong ánh đèn lung linh đêm Nguyên tiêu, qua một hồi, lại thêm một đám đông nghịt tràn vào sân Vọng Nguyệt quán
ồn ào nói:
"Là ở đây nè, ở đây nè!"
"Chính là chỗ này, úi chà, rất có khí thế nha. Còn lớn hơn chỗ cũ nhiều, mặt tiền nữa cơ."
"Phúc khí lắm mới được mời đến đấy."
Chủ tớ trong quán nãy giờ mới ngơi tay được một lúc, thấy đoàn người này
đến so với lớp trước chưa đi còn đông hơn, thật không biết nên mừng hay
nên lo.
Kỳ thực, hết chỗ ngồi rồi.
Người dẫn đầu đám người kia, đầu tóc chỉnh tề, thanh y thoát tục, ưu nhã đoan chính trong bộ dạng của một thiếu niên mười mấy tuổi đầu, chính là Mộc
Quyển Phong, nhìn thấy Lữ Nguyệt niềm nở bước ra bèn cười nói: "Lữ sư
muội, có phải chúng ta đến không đúng lúc rồi không?"
Lữ Nguyệt cười nói: "Này .... cũng không phải không có cách. Lão Lưu à,
sân còn rộng chán nè, cho người sang tiệm cũ lấy thêm mấy bộ bàn ghế lớn đi, lát nữa còn có khách đến thăm."
Cửu Linh sơn hôm đó, Thánh địa đại biến, thánh vật nổ tung, chỉ trong một
ngày chấn động lòng người, tình trạng so với sau khi đi sát phạt Hỏa
Thần năm xưa còn thảm hơn. Nếu không phải sau đó thiếu chủ Hữu xứ Vũ Văn Khuynh đứng ra đưa toàn bộ yêu nhân về Yêu giới, e rằng đám tu sĩ lúc
đó đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ chỉ một cái thở mạnh thôi cũng sẽ lần nữa làm cho trời long đất lở.
Sau khi thu xếp lại mọi thứ đâu ra đó, Lữ Nguyệt được thập nhị đại thần đưa đến một nơi, Thần Sát điện. Giữa Thần Sát điện có một tấm kim bích rất
lớn khắc tên chư thần, là thần tịch. Ở trên bức thần tịch kia, từng có
tên của Dạ Thần Lạc Tiểu Thất, Nguyệt Thần Lữ Nguyệt, Niên Thần Chúc Vũ
Huyền, Lạc Thần Trừu Như Họa, lúc này đây, những vị trí kia đều trống
rỗng. Sau đó bọn họ đưa cho Lữ Nguyệt một cái giá đèn bằng ngọc trắng,
tim đèn vẫn còn le lói một ánh lửa nhỏ màu xanh lam. Vừa nhìn đã biết,
là Tụ hồn đăng.
Một trong ba hồn của Chúc Vũ Huyền năm xưa vì phạm cấm mà bị giam cầm vĩnh
viễn chính là ở trong cái Tụ hồn đăng này. Chỉ cần cái này, tất cả ân
oán đều xóa bỏ. Lữ Nguyệt và Chúc Vũ Huyền từ nay về sau đối với Thần
giới, với Cửu Linh sơn không còn nợ nần gì nữa.
Sau khi trở về Nhân giới, Lữ Nguyệt ôm Tụ hồn đăng một mình quay lại Vọng
Nguyệt quán. Nhìn vật nhớ người, những ngày đầu tiên đối với nàng mà nói đều trải qua khó khăn vô cùng.
Dần về sau, nàng lại nghĩ: nếu như đã không thể trở lại nữa, vậy thì chỉ có thể cố gắng tiến lên, biết đâu khi hắn trở về sẽ khiến hắn bất ngờ.
.
Tháng đầu tiên, Lữ Nguyệt phong ấn linh lực, giống y như hắn năm xưa làm một
người bình thường sống ở nhân gian. Nàng lần đầu tiên vào bếp học nấu
nướng suýt nữa làm cháy nửa cái quán, sau khi sửa chữa lại xong vẫn tiếp tục xoắn tay áo lên mà chụm củi. Bởi vì nàng tính toán, biết đâu lúc Vũ Huyền trở về, hắn sẽ được ăn cao lương mỹ vị do chính nàng làm ra.
.
Tháng thứ hai, Lữ Nguyệt phá cả gian nhà rồi xây lại. Nếu không sau khi Chúc
Vũ Huyền quay về thấy cảnh tượng lộn xộn cháy xén tùm lum như này, chắc
chắn sẽ rất sốc. Mặc dù tiền sửa kia là đi mượn của Vũ Văn Khuynh.
.
Tháng thứ ba, Lữ Nguyệt cuối cùng cũng nấu được một món ra hồn, có thể mang
lên tiếp khách. Nàng tự nghĩ: "Thấy không, món ta làm người khác ăn còn
khen vừa miệng đấy?!"
.
Tháng thứ tư, tài nấu nướng của nàng càng lúc càng tiến bộ. Chủ yếu còn nhờ
Mộc Quyển Phong kia lâu lâu dẫn môn sinh hạ sơn săn đêm lại ghé quán,
khi ăn còn đưa ra rất nhiều lời đánh giá hay, góp ý cũng rất đúng, nên
mới tiến bộ hơn. Lữ Nguyệt nghĩ: "Vũ Huyền ngươi biết không, vị tiểu sư
huynh này của ta rất đặc biệt, nhỏ hoài như vậy không bao giờ lớn được.
Chỉ tội cho thằng nhóc Mạc Thừa Uy, bạn đồng trang lứa đột nhiên lại trở thành sư tôn của nó. Haha. Giờ hắn đã thay ngươi làm thần tôn, ngươi có thể trút bỏ gánh nặng rồi, còn không chịu về đi?!"
.
Tháng thứ năm, Vũ Văn Khuynh tới hạn đến đòi nợ. Hắn bây giờ làm Yêu đế xem
ra rất rảnh rổi, còn có thời gian đích thân đến Nhân giới đòi nợ người
ta. Có điều Lữ Nguyệt rất tinh nghịch, ở Nhân giới học chủ quầy A Lưu
chơi đánh bài, lừa Vũ Văn Khuynh thua thêm vài chục tờ ngân phiếu.
.
Tháng thứ sáu, Lữ Nguyệt được mời đến Cửu Linh sơn làm giám khảo một cuộc thi thố gì đó giữa tu sĩ với yêu nhân. Xem bọn họ đánh nhau kiểu này, rất
thú vị. Nhưng thú vị nhất chính là phần đặt cược của giữa các vị giám
khảo ở đằng sau. Lữ Nguyệt nhìn người vẫn rất tinh, trăm trận trăm thắng gom về một đống tiền.
.
Tháng thứ bảy, cô nương nhà hàng xóm hay chạy sang cùng nàng học nấu nướng cũng gả đi rồi.
.
Tháng thứ tám, vài người không biết nghĩ thế nào lại ngỏ ý cầu thân với Lữ
Nguyệt. Này .... không không biết có nên cho họ biết tuổi thật của nàng
hay không?
.
Tháng thứ chín.
Tháng thứ mười.
Một năm rồi nhỉ?
Lữ Nguyệt đợi người không nôn nóng, không sụp đổ, cũng không có mỗi đêm
đều nhìn ngọn Tụ hồn đăng kia rồi nước mắt hai hàng. Nàng càng đợi càng
bĩnh tĩnh và kiên nhẫn
Suy nghĩ một chút, ai lại chưa từng trải qua những năm tháng lẻ loi cô đơn chiếc bóng.
Chúc Vũ Huyền đợi nàng hai mươi ba năm, nàng bây giờ đợi lại hắn hai mươi ba năm nữa cũng chẳng hề gì. Cho dù là một trăm năm, một nghìn năm hay một vạn năm, nàng vẫn sẽ đợi hắn huống chi mới qua có một năm. Mà một năm
này Lữ Nguyệt quả thật học được không ít chuyện hay ho, đợi Chúc Vũ
Huyền trở về sẽ bày ra cùng chơi với hắn.
Đám môn sinh chen chúc ngồi vào bàn, đều hoan hô, sau đó ôm lấy bát báng trôi lớn húp lấy húp để, hì hà hì hục.
Lữ Nguyệt cười: "Haha, các ngươi như vậy giống như bị bỏ đói cả tháng không bằng?"
Mạc Thừa Uy vừa ăn đáu ăn để nói: "Tiền bối nói đúng rồi. Mấy tháng này
Chiến Thần sư tôn ra lệnh tiết kiệm, bọn ta ở Cửu Linh ăn uống rất kham
khổ a."
"..." Lữ Nguyệt thầm nghĩ: "Lẽ nào lần đó hắn lấy tiền quỹ đi đánh cược?"
Ăn ăn một hồi, đột nhiên có một người nói: "Không đúng, có yêu khí!"
Mọi người quay đầu lại, hóa ra Yêu đế cũng đến rồi.
Mộc Quyển Phong cười nói: "Này cũng quá nhiều người rồi nhỉ?"
Lữ Nguyệt nói: "Càng đông càng vui mà." .... "Còn nữa, tiểu sư huynh, nếu các ngươi kẹt tiền có thể xuống mượn ta."
Mộc Quyển Phong: "..."
Vũ Văn Khuynh bước đến vỗ vỗ vai hắn, nói: "Không thì mượn chỗ ta cũng được."
Đang lúc cười nói vui vẻ, Lữ Nguyệt bỗng chốc có cảm giác trái tim mình
dường như bị ai đó bóp thắt vào, đau đến không chịu nổi, ngã khụy xuống
ho ra một ngụm máu đen.
Mộc Quyển Phong và Vũ Văn Khuynh thấy nàng như vậy liền thất sắc, mà mọi
người xung quanh cũng vì nàng như vậy mà bị dọa đến ngây người.
Vũ Văn Khuynh vội đỡ nàng trong khi Mộc Quyển Phong lại đưa tay bắt mạch,
hắn bắt mạch xong liền trợn mắt, giống như không tin được, hỏi: "Lữ sư
muội, phong ấn của ngươi, giải rồi?"
Vũ Văn Khuynh lúc đầu còn chau sát hai đầu mày lại, nghe được câu kia liền thả lỏng ra, nói: "Cái gì? Ngươi nói thật sao? Giải rồi à? Thật sao?"
Phong ấn linh lực vĩnh kết với Tụ hồn đăng. Một khi phong ấn được giải, cũng tức là người đó đã trở về.
Lữ Nguyệt ngừng thở. Bởi vì nàng không muốn nghe tiếng thở dồn dập, tuyệt
không thể trấn định của mình lúc này. Thận trọng im lặng. Rồi bất chấp
bản thân bị ảnh hưởng của phong ấn thuật làm đau đến chết đi sống lại,
ngã nhào xông về phía trước.
Mộc Quyển Phong phía sau lẩm bẩm nói: "Trăm ngàn lần, trăm ngàn lần, làm ơn hãy là Niên Thần đi, làm ơn làm ơn, nếu không món nợ của bọn ta không
trả nổi đâu!"
Vũ Văn Khuynh nói: "Ngươi còn ở đó nói nhảm. Nhìn bộ dạng đó còn chạy đi đâu nổi?!"
Hắn vừa nói xong liền thấy Lữ Nguyệt nghiên nghiên ngã ngã mà ngã xuống thật, vừa định lao tới đỡ lấy nàng .....
Mộc Quyển Phong thở nhẹ ra một hơi, mỉm cười nói: "Không cần nữa rồi."
Trong ánh đèn, một đôi cánh tay vững như bàn thạch nhẹ tựa bồ nông đỡ lấy cả
người Lữ Nguyệt lao về phía mình. Người kia đứng chắn trước mặt nàng, bỏ qua tất cả ánh sáng đẹp đến mơ màng đêm Nguyên tiêu người người sum
họp. Lữ Nguyệt mất mấy trăm năm để nghiên ngã, ngã vào lòng hắn chỉ
trong nháy mắt.
"Ở bên ngươi, cầu còn không được!"
*** HOÀN CHÍNH VĂN.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT