Trước khi rời khỏi địa lao, vị trưởng bối Quản ngục sư liền đưa bọn họ một thứ để Lữ Nguyệt cầm. Ra khỏi địa lao rồi mất thêm một khoảng thời gian, nhưng Hỏa Thần quả nhiên vẫn chưa rời khỏi.

Phía trước lối vào địa lao, xung quanh Trấn Thiên thạch linh lực đang ngày càng yếu, Chiến Thần, Lạc Thần, lục phong chủ, trích tiên gia chủ, tu sĩ, môn sinh, giống như dàn sẵn một cái lưới bao vây lấy bọn họ, ai nấy đều đã tự xuất kiếm, kiếm quang đầy sát ý nhắm thẳng bọn họ. Những người này, mặt mũi đều lộ vẻ mệt mỏi, toàn thân đẫm máu.

Lữ Nguyệt bước ra trước tiên nhìn thấy ánh sáng là nổ lực nhìn cho đã một phen, rồi nói: "Ha. Các ngươi lại đến rồi? Tình huống này hình như quen lắm."

Bạch Vĩnh Hi lạnh lùng nói: "Đương nhiên!"

Trừu Như Họa: "Nếu không có Nguyệt Thần Yêu đế vừa trở về đã lo thiên hạ không loạn, giết người làm ác, còn ngang nhiên giải giới cho Tội Thần Ngự Hỏa, giúp hắn thu thập tử thần thực tử, phá hủy kết giới của ta, tấn công người của ta, tình thế cũng đâu tới mức này!"

Lữ Nguyệt: "Rõ ràng là ta tới đây chỉ muốn làm người hòa giải, tránh được chiến sự sẽ là phúc cho thiên hạ, các ngươi trái lại còn lên án ta?"

Không ít người phát tiếng cười nhạo, nói: "Vừa ăn cướp vừa la làng".

Lữ Nguyệt biết tỏng tranh cãi là phí công vô ích nên không quá vội vàng, cười khẽ, nói: "Các ngươi nói ta giết người làm ác, có chứng cứ?"

"Cần gì chứng cứ, sự thật đã bày ra trước mắt!"

"Đúng đó đúng đó!"

Lữ Nguyệt từ khi bắt đầu đã rõ ràng, dù có nói gì, cũng đều không có ai tin tưởng nàng. Nàng phủ nhận, có thể sẽ bị áp đặt, nếu thừa nhận, càng sẽ bị vặn vẹo. Nên cũng chỉ im lặng cười cười.

Bạch Vĩnh Hi: "Không cần thiết nhiều lời với ả! Loại phản thần như ả đáng chết vạn lần!"

Đúng lúc này, bên dưới Thiên Quang cung có tiếng vang gầm gừ u u quái dị truyền tới.

Bạch Vĩnh Hi: "Là bọn tử thần thực tử!"

Trừu Như Họa: "Lần này còn có cả yêu nhân!"

Nghe vậy, phân nửa người quay lại ứng đối, phân nửa còn lại vẫn đang cảnh giác nhắm mũi kiếm về phía Lữ Nguyệt cùng Chúc Vũ Huyền.

Lữ Nguyệt nói: "Ta nói này, đám tử thần đó đều không phải ta khống chế, còn nữa Yêu nhân theo sau cũng là người Tả xứ vốn không hề nghe lệnh của ta. Với cả bọn ta bên này chỉ có hai người, các ngươi vạn người có thời gian trông chừng bọn ta, thì không bằng đi coi bọn chúng."

Có không ít tu sĩ thành danh, mấy vị gia chủ và trưởng bối, còn có hai vị đại thần đều có mặt ở đây, chỗ này lại là thánh địa, nhỡ có chuyện gì Thần giới trên kia lập tức ứng cứu, đối phó một đám tử thần đương nhiên không khiến bọn họ lùi bước, trực tiếp bỏ lơ lời của Lữ Nguyệt.

Bạch Vĩnh Hi đối với nàng cùng Chúc Vũ Huyền chỉ cười nhạt một tiếng rồi truyền linh lực vào thân kiếm, trực diện lao tới.

Chúc Vũ Huyền không xuất Niệm Lạc, chỉ lấy kết giới vỏ kiếm chống lại hắn. Vậy mà Chiến Thần Bạch Vĩnh Hi đến kết giới vỏ kiếm cũng đâm không thủng, trái lại ánh kiếm của hắn lại ngày một tối đi. Bạch Vĩnh Hi lập tức nhận ra điều bất ổn, động tác liền ngưng lại.

Trong đám người đang hỗn chiến đằng sau cũng truyền đến mấy tiếng kêu hoảng sợ.

"Chuyện gì xảy ra?!"

"Linh... linh lực của ta mất rồi!"

"Giúp ta một tay! Giúp ta một tay!"

Bạch Vĩnh Hi nhất tay, hướng yêu thú đang đuổi theo tên tu sĩ cầu cứu kia chưởng một kích vỡ thành hai mảnh.

Thế nhưng, tiếng cầu cứu ngày càng nhiều lên, liên tục không ngừng, đoàn người cũng càng tụ càng sát lại, lui về hướng cổng địa lao ngày một gần

Lữ Nguyệt với Chúc Vũ Huyền liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng xác định.

Những tu sĩ được lệnh Triệu tập đến Cửu Linh sơn chuẩn bị cùng Yêu giới khai chiến kia, tại đây, bất quá tất cả đều bị mất linh lực. À không phải, nên nói là linh lực của họ bị hút vào Trấn Thiên thạch mới phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play