Cũng không biết đã qua bao lâu, đến khi Lữ Nguyệt tỉnh táo hẳn lại, đầu và vai cũng không còn đau nữa, lúc này đã là ngày hôm sau. Chúc Vũ Huyền cư nhiên lại bất chấp vận truyền linh lực cho nàng cả đêm, hiện giờ đã mệt đến ngủ thiếp đi, môi cũng tái lại.

Lữ Nguyệt thoát ra khỏi y, lay y dậy: "Vũ Huyền."

Chúc Vũ Huyền tâm mi khẽ động từ từ mở mắt.

Lữ Nguyệt hỏi: "Ngươi .... ổn không?"

"Ùm."

Lữ Nguyệt vốn định hỏi y là đang tỉnh hay say nhưng lại thấy ánh mắt y nhìn mình lại đoan chính nghiêm nghị trở thì chắc chắn rồi.

Chúc Vũ Huyền nói: "Ta .... hôm qua ...?"

"Không có gì. Là ta bị nguyền chú văn bạo phát, ngươi đó, uống say rồi lời của sư tôn cũng không nghe, đã bảo ngươi đừng truyền linh lực ngươi lại cứ truyền. Không phân nặng nhẹ. Lát nữa có khách đến thì phải làm sao? Ngươi lại tự mình gọi bọn họ tới."

Chúc Vũ Huyền trầm mặc, hình như đang tự vấn, đang hối lỗi.

Lữ Nguyệt nói: "Không sao. Ta không có ý trách ngươi đâu."

Lại nói: "Có những chuyện nếu đã gọi là số phận thì không thể trốn tránh được."

"..."

Lữ Nguyệt nhìn y: "Ngươi có tin vào số phận không?"

Chúc Vũ Huyền trong hư vô triệu hồi Niệm Lạc, vừa kịp lúc đỡ một đợt tà khí từ bốn phía ập vào.

Xung quanh Tử Thần thực tử từ đâu không biết "ồ ạt" chen chúc trong nhã gian, ai nấy đều lầm lầm lì lì, sát ý vẫn là lên đến đỉnh điểm. Lữ Nguyệt năm xưa đấu với họ không phải lần một lần hai, nếu đã là Tử Thần chính là kiểu khó ăn khó ở trong truyền thuyết, nói chuyện tranh co không ít gì, lại thêm "thực tử" khát sát như vậy thì chính là "36 kế chạy là thượng sách" a.

Chúc Vũ Huyền vung kiếm chém vào hong căn phòng, làm vách ở chỗ đó nổ tung, rồi kéo theo Lữ Nguyệt ngự kiếm rời khỏi.

Mục đích đám Tử Thần kia đến Nhân giới là để tìm bọn họ, nên tốt nhất dẫn dụ chúng cách chốn đông người càng xa càng tốt để tránh thương hại người vô tội. Tối qua hẳn trong lúc Chúc Vũ Huyền vận truyền linh lực hành tung cả hai đã bị phát hiện. Có điều Lữ Nguyệt lại không rõ, tại sao kẻ đến lại là Tử Thần thực tử, còn nữa nếu đã là Tử Thần thực tử, cái kiểu này chẳng lẽ là Hỏa Thần? Nhưng mà hắn năm xưa không phải bị phong ấn rồi sao? Hoặc có ai đó hâm mộ nên học theo cách của hắn, hoặc, Hỏa Thần thật sự đã trở lại. Cũng không tính là không thể.

Chúc Vũ Huyền đưa hai người bay qua một rừng trúc rất rộng, cũng rất thưa người. A, chỗ này có chút quen. Bọn họ bám dai như đỉa đói chưa gì cũng đã đuổi đến. Không phải Chúc Vũ Huyền ngự kiếm không nhanh mà căn bản Tử Thần thực tử không rõ ở đâu ra, bốn phương tám hướng đều có mặt.

Lữ Nguyệt hỏi: "Sao bọn chúng lại đông như vậy?"

Nàng vừa định hỏi: Sao bọn chúng còn không tấn công, thì đối phương đã lần lượt ra tay.

Chúc Vũ Huyền không muốn cùng bọn này day dưa, trường kiếm tạm thời không dùng được nên đối với những đòn tấn công kia chỉ né tránh, tập trung thoát khỏi thế bị bao vây. Hoặc, y do đêm qua truyền cho Lữ Nguyệt nàng không ít linh lực nên nguyên khí hao tổn. Hoặc .... y chính là đã hạ quyết tâm, muốn nhất quán giải quyết chuyện này.

Tử Thần thực tử số lượng khá như vậy có thể ngang nhiên xuất hiện ở Nhân giới, Thần giới lại không để mắt đến hay sao? Bọn chúng dọc đường căn bản cũng chỉ bao vây, cùng lắm là phát ra ít sát ý, đợi khi có người nhắc mới bắt đầu tấn công há chẳng phải là đang không muốn gây chú ý hay sao? Đêm qua hai tu sĩ kia nói Cửu Linh phát lệnh Triệu tập, thiết nghĩ tu sĩ khắp Nhân giới hơn nửa đều đã trở về đấy, bọn này lẽ nào lại cảnh giác với số tu sĩ rải rác còn ở lại? Lại nói đến, chuyện này với Hỏa Thần liệu có liên quan, nếu như thật sự liên quan thì chẳng phải nên là Triệu tập đánh Hỏa Thần chứ tại sao lại là cùng Yêu giới khai chiến?

Cưỡi ngựa xem hoa vòng vo đủ rồi, rốt cuộc thì chính Chúc Vũ Huyền lại đưa cả hai người bọn họ đến một nơi mà y từng nói là không muốn đến - Cửu Linh sơn. Lữ Nguyệt bèn hỏi: "Sao lại đến đây? Lẽ nào là muốn cho người ở Cửu Linh biết?"

Chúc Vũ Huyền im lặng, xung quanh kết giới Cửu Linh lượn một vòng.

Lữ Nguyệt nói: "Linh lực kết giới này so với lần đầu tiên ta nhìn thấy còn yếu hơn."

Chúc Vũ Huyền phía trước nói: "Trốn rồi."

Cất công theo đuôi lâu như vậy, dẫn dắt bọn ta đến đây xong thì trốn đi hết.

Chúc Vũ Huyền hạ kiếm đáp xuống, ngay vị trí lỗ chó ở gần điện Niên Luân, nơi y cùng Lữ Nguyệt lần đó chạm mặt.

Lữ Nguyệt hỏi: "Hình như ta vẫn chưa hỏi ngươi vì sao lại để lại cái lỗ chó này?"

Chúc Vũ Huyền: "Mọi thứ của ngươi ta đều giữ lại."

"Cả Thương Sinh điện luôn sao? Ngươi vẫn là bố trí Niên Luân điện của ngươi so với Thương Sinh điện của ta năm xưa là giống nhau như đúc còn gì."

Chúc Vũ Huyền hạ mi không trả lời. Lữ Nguyệt nói: "Vào thôi."

Thiên Quang cung hôm này đúng thật khác biệt, nói đúng hơn là náo nhiệt mới phải. Trung tâm tam quan vị (*chỗ ngồi của tam tôn Cửu Linh) cũng đồng thời là cánh cổng nối Thần giới với Cửu Linh, vị trí đắc địa như vậy thường nhật ra vào nhiều lắm cũng chỉ 10 người (*tam tôn, thần quan cùng 6 phong chủ), cư nhiên hôm nay gấp đến ngàn lần, số lượng bây giờ không hơn chắc cũng gần một vạn (*10 000). Môn sinh, trích tiên gia chủ, tu sĩ, tất cả đều ngay hàng thẳng lối ở đoan chính ở đây xếp thành phương trận, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm nghị vô cùng, chính là cái kiểu "quyết tử để chính đạo toàn sinh".

Vài môn sinh Cửu Linh lần lượt đưa rượu cho từng người bọn họ. Sau khi tất cả nhận lấy chén rượu, các vị gia chủ trích tiên giơ lên cao cao, rồi lại rưới xuống mặt đất.

Rượu vãi thấm đất, phong chủ Lục Lĩnh Phong nghiêm nghị nói: "Chén rượu này, tế các liệt sĩ thế gia đã chết."

"Linh hồn sống mãi."

"Mong an nghỉ."

"Chúng ta nhất định vì các ngươi báo thù rửa hận."

Bạch Vĩnh Hi trên vị trí cao nhất, một thân lam y còn khoác ngoài kim giáp, bội kiếm trên tay lại vô cùng uy mãnh, hướng xuống đám đông bên dưới: "Chư vị đang có mặt tại đây hẳn bản thân đều suy nghĩ kỹ lưỡng, lần này đến Yêu giới là nhất khứ bất hồi đầu?"

"Thiên địa vô đạo, tu nhân kiến đạo*. Quyết sống chết đòi chính đạo! (*trời đất vốn không công bằng, tu sĩ sẽ tự đòi lấy công đạo chính đạo)"

Tu nhân kiến đạo!

Một loạt tiếng reo hò ủng hộ phát ra từ trong đám người. Trừu Như Họa sắc diện hơi nhạt, hình như đang bị thương, đứng ngay bên cạnh Bạch Vĩnh Hi giơ một tay lên, ra hiệu tất cả im lặng, nghe y ta nói. Đợi đến khi tiếng trầm trồ khen ngợi dần dần lắng xuống, y mới nghiêm nghị nhưng vẫn ôn nhu mở miệng: "Nửa canh giờ sau khi thông gian mở, cuộc chiến này sẽ chính thức bắt đầu. Nửa canh giờ này, chư vị có điều muốn làm hãy tranh thủ."

Bọn họ tạm rã ra, Lữ Nguyệt bên này liền hành động, trên đỉnh Thiên Quang cung Chúc Vũ Huyền nhún người một cái đưa cả hai đến vị trí cao nhất của Cửu Linh sơn, nơi Trấn Thiên thạch ngự vị, nơi có nguồn linh khí dồi dào nhất, cũng là nơi duy nhất có thể đưa bọn họ đến địa lao, cái chỗ dùng để phong ấn Hỏa Thần.

Lữ Nguyệt nhìn nhìn tảng đá một hồi rồi nói: "Chỉ một mảnh nhỏ đã có thể khiến người chết sống lại, cường đại gấp mấy lần cả thực lực lẫn lệ khí, nếu như cả tảng đá này đều bị hắc hóa thì trời đất này sẽ thế nào?! Người ở đây cũng thôi đi, đám lão nhân trên đó làm quái gì lại không biết? Đúng là hết nói nổi mà!"

Chúc Vũ Huyền trầm tư một lát rồi nói: "Không thể thanh tẩy?"

"Có thể. Nhưng rất khó, bởi vì khối thiên thạch này là đang bị mài mòn từ bên trong. Bản thân ta bây giờ cũng không dám khẳng định."

Chúc Vũ Huyền: "..."

Lữ Nguyệt: "Đi thôi. Chúng ta xuống dưới đó kiểm tra thử."

Chúc Vũ Huyền: "Ngươi thật sự muốn đi?"

"Làm sao?"

Lúc Lữ Nguyệt cùng Chúc Vũ Huyền thỏa thuận xong rồi, thuận thuận lợi lợi mở cánh cổng vào địa lao, có hơn một đôi mắt đã trông thấy họ. Nên nói làm sao, dù gì cũng là số phận, chi bằng thuận theo tự nhiên, lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao thôi, còn phải thuận nước đẩy thuyền, đã chơi thì chơi tới bến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play