Nghe câu này, Lữ Nguyệt nội tâm cũng phải thầm sợ hãi một phen. Nàng sợ không phải sợ khi mình chết rồi sẽ lại tiếp tục triền miên nằm mơ, hay tinh hồn bị Hiến xá thuật phản phệ mà vĩnh viễn tan biến vĩnh viễn không thể siêu thoát. Nàng là sợ bản thân liên lụy Chúc Vũ Huyền.

Tuổi còn trẻ, có được như ngày hôm nay, là Thần tôn đứng đầu Cửu Linh sơn, không cần thông qua Thập nhị đại thần có thể tự mình quyết định, được tất cả môn sinh tôn kính tin trọng, quả thật không phải dễ. Những điều đó, Lữ Nguyệt đã từng cố gắng rất nhiều, tốn rất nhiều thời gian và tâm tư mới đạt được. Nàng lại càng hiểu cái cảm thụ bỗng chốc mất đi tất cả, nên Lữ Nguyệt không muốn Chúc Vũ Huyền y đi vào vết xe đổ đó, lại còn vì những chuyện không đâu mà chuốc vạ vào thân, như vậy rất rất không đáng.

Chưa nói tới còn Trùng sinh khế, nếu Lữ Nguyệt thật sự lại chết, chẳng phải tự nhiên kéo theo cả Chúc Vũ Huyền cùng chết chung hay sao.

Ầy. Trước khi chết, vẫn nên nghĩ cách giải giới đã. Lữ Nguyệt thầm tự vấn rồi lia mắt nhìn y một phen.

Cơ mà Chúc Vũ Huyền, y triệu hồi Niệm Lạc khi nào thế? Thần sắc lúc này là sao, bộ muốn cùng Chiến Thần bọn họ đánh nhau thiệt hã? Ngươi có bị ngốc không? Bản thân ngươi linh lực chỉ mới vừa hồi phục còn cậy mạnh làm càng được sao?! Minh Nguyệt đỉnh ta khôi phục giúp ngươi rồi, chuyện còn lại ngươi tự mình xử lý còn không được sao? Ngươi đủ rồi đó!

Lữ Nguyệt không kìm lòng được bèn nói: "Niên Thần, chỉ cần ngươi giải thích rõ ràng, chư thần sẽ không làm khó ngươi."

Chúc Vũ Huyền: "....."

Lại nói đến thái độ của Vũ Văn Khuynh và yêu nhân Hữu xứ, có vẻ cũng không muốn để yên chuyện này rồi. Lữ Nguyệt hiểu nguyên do họ làm vậy, nhưng mà các ngươi có tính trước hậu quả không đây, đối đầu với Bạch Vĩnh Hi lúc này sẽ chẳng khác gì Hữu xứ tuyên chiến với Thần giới. Mà Thần giới so với Tả xứ còn gắt hơn a. Bộ muốn chết chung cả đám thiệt hả?

Đang loay hoay nghĩ cách thì Bạch Vĩnh Hi đột nhiên đưa ta thu Lữ Nguyệt về, lần này để hắn tự mình làm chủ tình thế, tự mình khống chế nàng.

Bạch Vĩnh Hi cười nói: "Ngươi quả thật đối với bọn họ rất quan trọng a. Nếu như ở đây giết ngươi thật thì bổn tôn cũng không biết làm sao thu dọn."

Trừu Như Họa: "Vốn còn chưa xác minh thực hư sự việc. Chư thần cũng không ban sát chỉ, ngươi cần gì bịa chuyện kích động bọn họ?"

Bạch Vĩnh Hi: "Ta chẳng qua chỉ muốn xem thái độ của bọn họ ra sao mà thôi. Không ngờ lại chuyển thành kích động thật."

Hắn thì thầm vào tai Lữ Nguyệt: "Kêu bọn họ buông xuống đi, nhược bằng ta không bảo đảm sẽ xãy ra chuyện gì tiếp theo đâu đấy."

Lữ Nguyệt nói: "Vũ Văn Khuynh, cai quản tốt Hữu xứ của ngươi, chuyện còn lại để ta và Chúc Vũ Huyền thu xếp. Ta vừa nãy cư nhiên còn muốn giúp ngươi thanh lý môn hộ, bây giờ xem ra nên để ngươi tự làm rồi. A, trúc xá lúc nãy, ngươi đích thân sửa lại hộ ta luôn nhá."

Vũ Văn Khuynh sắc diện không tốt, hơi chần chừ, đến cuối cùng không biết thế nào lại nghe theo, thu binh, trở vào trong.

Bạch Vĩnh Hi nói: "Chúc Vũ Huyền, Hữu xứ yêu nhân đều đã lui cả, ngươi đơn thương độc mã, thật sự muốn phản kháng sao?"

Chúc Vũ Huyền căn bản không để tâm, chỉ chăm chăm nhìn vào Lữ Nguyệt, thấy nàng khẽ lắc đầu ra hiệu mới miễn cưỡng thu kiếm, cùng bọn họ trở về Cửu Linh.

Đây là lần thứ hai kể từ khi sống lại, Lữ Nguyệt đặt chân lên "vùng đất thánh" này. Cửu Linh là nơi nàng trưởng thành, là nơi khiến nàng tự hào, là nơi nàng muốn đem tính mạng dốc lòng bảo vệ, nhưng cũng là bức đệm đẩy nàng xuống vạn trượng vực sâu, là nơi khiến nàng từ một Thần tôn người người ngưỡng mộ trở thành đại yêu nữ bách gia phỉ bán.

Vốn Lữ Nguyệt nghĩ chuyến này trở về hẳn sẽ trực tiếp bị mang lên Thiên Quang cung để chất vấn hoặc Trừ Thanh điện, tiền trảm hậu tấu bị phán Rửa Tội luôn, nên dọc đường đều là vô cùng bất an, lại càng sợ mình sẽ liên lụy Chúc Vũ Huyền nên hết lần này đến lần khác đều liếc mắt nhìn y, không biết bao nhiêu lần tự trách: sao lúc ở trong trúc xá không hạ quyết tâm, chủ động giải giới với y luôn cho rồi.

Khôi phục Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh, thêm vụ nha đầu Anh Tịch 14 tuổi dùng yêu thuật giết chết cả nhà, Chúc Vũ Huyền y cứ khư khư bao che thì sớm muộn cũng có chuyện, chỉ là không ngờ lại nhanh như thế. Nghĩ đi nghĩ lại cứ thấy trùng hợp sao sao ấy.

Cơ mà nơi Lữ Nguyệt đến lúc này lại là một nơi khác ngoài những gì nàng tưởng tượng. Giao Trì.

Lữ Nguyệt nghiên đầu thầm nghĩ: "Sao họ lại đưa ta đến Giao Trì này nhỉ? Đây chẳng phải dùng để khảo kiểm tư chất môn sinh sao? Haha, bộ muốn nhận ta vào học thiệt hã? Đùa nhau à?"

Trừu Như Họa nói: "Anh Tịch, muốn chứng minh ngươi là không phải dùng cấm thuật mà hồi sinh, ngươi phải tự thân lội qua Giao Trì. Nếu ngươi ở bên trong một đằng, bên ngoài một nẻo, nước hồ sẽ đánh bậc thần hồn của ngươi."

Lữ Nguyệt ngoài cười trong không cười, nói: "Nước Giao Trì còn có công dụng này sao?"

Bạch Vĩnh Hi cười nhạt: "Ngươi cứ thử xem."

Đệch! Giỡn nhau như vậy vui lắm à? Ta làm Thần tôn ở đây bao nhiêu năm, nước này có công dụng gì chẳng lẽ lại không biết.

Nhưng mà ..... trong những năm không làm Thần tôn thì sao? Lẽ nào bọn họ cải tạo nó lại? Lữ Nguyệt thầm nhìn về phía Chúc Vũ Huyền, thấy y đứng một bên, dần tối mặt, khẽ vận truyền linh khí, tay nắm chặt Tịch Luân.

Đùa? Thái độ đó là sao? Nước Giao Trì có thể đánh bậc hồn của ta? Thiệt luôn?!

Lữ Nguyệt có tật giật mình, thật muốn cong đầu bỏ chạy a, chỉ là hai bên tay đều bị khống chế, bất quá bị cưỡng chế lôi xuống hồ thôi.

Lữ Nguyệt chân chưa chạm nước đã bắt đầu vùng vẫy.

Ngoài miệng thì nói: "Aaaaaa, trời cũng lập đông rồi, nước ở đây lạnh như vậy, các ngươi nỡ đối xử với một tiểu cô nương chân yếu tay mềm như ta bạo lực vậy a?"

Nội tâm thì gào thét: "Chúc Vũ Huyền, ngươi nhất định phải cứu ta. Vi sư không muốn chết nữa đâu. Ngươi cầm Tịch Luân đó làm gì, còn không kiếm chỗ nào trống trống thổi Tụ Hồn cho ta >○<. aaaaaa ta s ch n r sao bi k v c l m t ki mu a.>
Mở mắt ra đã thấy mình .... lơ lửng giữa hồ.

"....."

TTỦMM!

Lữ Nguyệt chỉ kịp hét lên: "Vũ Huyền cứu ta!" Trước khi rơi tự do xuống nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play