**chap này hơi dài, cũng hơi khó hiểu, mina có gì thắc mắc xin cmt lại nha ;))) cảm ơn mọi người rất rất nhiều. Thân.
------
Lữ Nguyệt khó chịu mở mắt. Đến cùng đã có thể thoát khỏi mớ hổn độn kia. Nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh.
Trúc xá. Không phải ở Thương Sinh điện, cũng không phải ở Cửu Linh sơn, vừa lạ cũng rất quen mắt. Đây rốt cuộc là đâu.
Lữ Nguyệt trong cơ thể Lạc Tiểu Thất đang cố lật tung ký ức thì có tiếng một nữ nhân từ sau nói:
"Ta và Thiếu Quân từ lâu đã cắt đứt quan hệ với Cửu Linh, ở Nhân giới này
cũng đều là mai danh ẩn tích, gặp loạn săn đêm đều không hề để lộ thân
phận, rốt cuộc lại làm gì đá động đến bọn họ?!"
Lạc Tiểu Thất thở ra, quay người lại, nói: "Ngươi nghĩ cũng thật đẹp a.
Ngươi không động người, ngươi sẽ không động ngươi sao? Phu thê các ngươi đã viết ra thứ gì? Là tịch phổ đó! Trong đó có gì? Cách chế tạo ra thứ
có thể sai sử yêu thần Ngũ giới a. Cách để tuyên triệu Ác Thần a. Cách
để hấp thu kết giới. Cách để cường đại vô biên, có thể nhất thống Tam
giới a. Đừng nói là Thần giới hay tu chân môn phái, Nhân giới này mấy kẻ không thèm khát nó?"
"...."
Lữ Nguyệt nghe y nói xong câu này kinh ngạc chập 3.
Thứ nhất, nàng rốt cuộc nhớ ra rồi. Đây chẳng phải nhà nàng hay sao? Là nhà a! Nữ nhân kia không hơn không kém chính là Lam Ái, mẫu thân nàng, vị
nam nhân ngồi ngay bên cạnh lại chính là Lữ Quân, phụ thân của Lữ Nguyệt nàng.
Thứ hai, họ đang nói gì thế? Lạc Tiểu Thất lại là sư huynh của mẹ sao? Cũng là sư huynh của nàng?
Thứ ba. Cắt đứt quan hệ? Tịch phổ gì? Thống nhất Tam giới? Thần giới làm sao thèm khát?
Lữ Quân bên này nói: "Dạ Thần, cảm ơn ngươi. Chúng ta nhất định sẽ cân nhắc chuyện này. Ngươi yên tâm."
Lạc Tiểu Thất: "Đừng có lấy cái danh xưng đó ra gọi ta. Ta bây giờ là gớm ghiết nó, ghê tởm nó a."
"...."
Lữ Quân: "Năm xưa nếu không phải vì tịch phổ, phong Thần bảng làm gì có
tên chúng ta. Thứ bọn họ muốn, đến cùng cũng chỉ có vậy. Vào Thần giới
thì làm sao? Bị ràng buộc như Lạc Thất bây giờ. Không vào Thần giới thì
làm sao? Liền bị truy sát như chúng ta, suốt ngày đều nơm nớp lo sợ sớm
muộn cũng có kẻ đến tìm mình. Nếu họ đã muốn tịch phổ này như vậy, chi
bằng ..... đem hủy nó đi."
Lam Ái: "Hừm. Thần giới! Thần?! Đến cùng so với ác quỷ lại có khác gì!
Chẳng qua đi cùng với ác quỷ sẽ làm tôn lên vẻ thánh thiện giả tạo kia
thôi."
Lạc Tiểu Thất: "Hủy tịch phổ .... có được không?"
Lam Ái: "Không được cũng phải được."
Nói rồi nàng ta liền thu ngay ánh mắt kiên quyết kia lại, chuyển thành ôn
nhu vạn lần dịu dàng thập phần thánh thiện nhìn về phía nôi tre, bên
trong có một tiểu hài nhi đang ngủ rất ngoan.
Lữ Nguyệt tim khẽ thắt lại.
Lữ Quân hướng y lãnh đạm nói: "Sẽ được!"
Một đoàn xoáy xoắn ốc từ bên trong như cuốn lấy Lữ Nguyệt, hút hết hồn
phách của nàng, Lữ Nguyệt còn chưa kịp tiếp nhận những gì đang diễn ra
liền bị ném vào một khứ cảnh khác.
Một mùi nồng nặc khói lửa, khắp trời đều là oán khí. Theo bước chân Lạc
Tiểu Thất chạy vội xung quanh tìm kiếm, Lữ Nguyệt liền xác định, nơi này đích thực vẫn là nhà của mình a.
Có điều, là nhà của mình sau khi bị thiêu rụi.
Rừng trúc, trúc xá, bị thiêu hủy hoàn toàn, chỉ còn tàn tích khô đen và gốc
cằn, nghiêng ngả sập đổ, phía trên có khói trắng cùng với mùi cháy khét
từng làn tan đi.
Thê thảm hoang lạnh như vậy, Lữ Nguyệt càng nhìn càng không thể bình tĩnh được.
Lạc Tiểu Thất thi triển chú pháp gì đó, có lẽ là Triệu tâm thuật:
"Lữ Quân!!! Sư muội!!! Sư muội!!!"
Xung quanh im lặng, chỉ nghe tiếng lách tách của tàn lửa cháy.
Lạc Tiểu Thất xuất kiếm cắt một vòng trong không trung quạt toàn bộ khói trắng cùng oán khí: "Lữ Quân!!! Sư muội!!!"
Lữ Nguyệt lại một phen nữa kinh hãi: đó .... là bội kiếm Tân Sinh Dạ Thần sư tôn tặng nàng mà? Dạ Thần!
Tâm cả hai như ngưng đọng. Thật sự không còn cái gì cả. Trúc xá. Đến con người. Không có gì cả!
Lạc Tiểu Thất lại thi triển chú pháp, lần này là Chiêu hồn thuật: "Sư muội, Lam Ái, là ngươi đúng không? Sư muội!"
Đối phương hiện thân mờ nhạt, dường chỉ còn một chút tàn hồn, không trả
lời, chỉ chỉ về hướng trung tâm của "trúc xá lúc trước", rồi biến mất
hoàn toàn.
Lạc Tiểu Thất: "Đừng đi!!! Sư muội!!!"
Không một lời đáp trả. Y bất lực quỳ phục ngay nền đất, mười ngón tay đều
đang cào sâu trên đất cứng, cố kiềm nén một tiếng kêu lớn, mặc kệ nỗi
đau thể xác, khắp người, trên đôi tay, tất cả đều không bằng cảm giác lý trí thừa nhận nhưng con tim rất mực đau khổ mà phủ nhận. Lữ Nguyệt có
thể cảm giác rõ ràng nỗi thống khổ bên trong y.
Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Chuyện gì đây? Có ai nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện quái gì không?
Lạc Tiểu Thất bất ngờ sực tỉnh, theo hướng Lam Ái chỉ mà điên cuồng lao tới.
Cũng .... không có gì? Lạc Tiểu Thất mất một khoảng thời gian mới bắt đầu
trấn tĩnh lại. Cảm nhận xung quanh khí tức nơi đang đứng.
Có một đại trận ở đấy.
Lạc Tiểu Thất lần nữa xuất kiếm, Tân Sinh dốc toàn lực chém ngang trước
mặt. Kết giới nhận kiếm khí, lập tức tách ra, bên trong là nôi tre, một
đứa trẻ, nói đúng hơn là tiểu Lữ Nguyệt toàn thân bao bọc bởi tịch phổ
chú văn kim ngôn chằn chịt.
Khứ cảnh lại xoay chuyển, lần này nơi đến vẫn là "nhà của mình".
Rốt cuộc có bao nhiêu chuyện Lữ Nguyệt nàng chưa biết vậy? Ai nói với nàng chuyện gì đang xảy ra đi!
Tiểu Lữ Nguyệt độ tầm 5, 6 tuổi, cầm kiếm trúc chạy về hướng này, hớn hở nói:
"Phụ thân, mẫu thân, tiểu Nguyệt đánh có giỏi không?"
Lạc Tiểu Thất khẽ cười, cất giọng nói: "Tiểu Nguyệt giỏi lắm. Lại đây phụ thân bế con nào."
Lữ Nguyệt trong đầu toàn một mớ hỗn độn.
Chưa gì khứ cảnh lại chuyển.
Lạc Tiểu Thất: "Sư muội, ngươi đối với phụ mẫu đều là không có cảm xúc gì chăng?"
Tiểu Lữ Nguyệt cười cười nói: "Ta tất nhiên rất yêu họ nha. Nhưng phụ mẫu ta họ yêu nhau như vậy, cứ để họ tiếp tục ở Âm giới ân ái cũng tốt a. Sư
huynh ngươi không biết đâu, ngày nào họ cũng cho ta ăn cẩu lương, thật
chán chết đi được."
Lữ Nguyệt cái này lại hiểu. Nàng ngoài miệng cười nói vui vẻ thế thôi, tâm buộc mình nghĩ thế thôi, nhưng đến hàng mấy tháng, có đêm nào nàng
không nằm sấp mặt, ôm gối khóc đến khi mệt ngủ thiếp đi đâu. Đều là tự
lừa mình dối người, đến cùng cũng không vứt bỏ được mà đau lòng biết
mấy. Phụ mẫu đã ở bên nàng bao lâu, yêu thương cưng chiều nàng thế nào,
nàng còn không đau buồn tất nhiên đều là giả.
Tiểu Lữ Nguyệt: "Sư huynh à, ta cũng đã 16 tuổi rồi, ngươi có thể nói với sư tôn để ta gặp người chăng?"
Lạc Tiểu Thất: "Sư tôn muốn ta hỏi ngươi ..... ngươi .... thật tâm muốn tu tiên..."
Tiểu Lữ Nguyệt: "Tất nhiên muốn. Rất rất muốn. Sư huynh, ngươi mau mau nói
sư tôn ta rất muốn tu tiên a. Ta còn muốn trở thành thần giống người, có thể giúp ích cho thế gian."
Lạc Tiểu Thất dằng lòng, cảm giác như thạch sơn vạn cân đè trên lòng ngực, nói: "Được .... mai ta sẽ đưa ngươi đến .... "
Tiểu Lữ Nguyệt: "Ha, ngươi đưa ta đến gặp sư tôn a? Ở đâu vậy?"
Lạc Tiểu Thất: "Cửu! Linh! Sơn!"
Khứ cảnh lại chuyển.
Lữ Nguyệt*: "Sư huynh, sư tôn làm sao lại chết?"
Lạc Tiểu Thất: "Dạ Thần .... do tự truất thần tịch mà thân vong a."
Lữ Nguyệt*: "Tại sao?"
Lạc Tiểu Thất: "Động tình."
Y nói câu này là đang nói bằng tất cả chân tình của mình. Lữ Nguyệt bên trong đều là cảm nhận tâm trạng vô cùng rõ ràng.
Lữ Nguyệt*: "...."
Lạc Tiểu Thất: "Nghĩ thoáng đi nhóc, lão nhân gia kia cũng ham chơi thấy
mồ. Nói không chừng là đang cưỡi ngựa xem hoa ở Âm giới a. Ngươi chỉ cần sử dụng tốt Tân Sinh Dạ Thần sư tôn ngươi tặng là được."
Khứ cảnh lại chuyển.
Nguyệt Thần: "Ngươi làm sao biết cách tạo ra thứ này? Còn nữa, điển tịch này ở đâu ra vậy? Đọc thú vị ghê a."
Lạc Tiểu Thất: "Ta là sư huynh ngươi, chuyện gì lại không biết. Hahahaah. Tập trung đi cưng. Đừng hỏi nhiều nữa."
Thâm tâm Lạc Tiểu Thất vốn nặng lại càng nặng trĩu:
"Năm xưa phụ mẫu ngươi cố sức giữ mạng cho ngươi, lại đem tất cả tịch phổ
đặt trên người ngươi. Nếu như tịch phổ mãi không được giải trừ, nguyên
khí của ngươi sẽ ngày một hao kiệt. Ngươi nghĩ tóc ngươi tự nhiên lại
bạc trắng là vì cái gì? Tịch phổ đó vốn vĩ không nên tồn tại, nếu ta đem nó ra khỏi người ngươi, thiên địa Ngũ giới này sẽ còn loạn hơn bây giờ. Ta chỉ còn cách để nó vào Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh."
Khứ cảnh chuyển.
Lần này là ở một nơi không quen, chưa từng đến.
Lạc Tiểu Thất: "Phong ấn Minh Nguyệt đỉnh rốt cuộc duy trì được bao lâu?"
Trước mắt Lữ Nguyệt lúc này là một Thần quan hắc bào, cả người đều tỏa ra linh khí trong sáng vô cùng.
Hắn nói: "Dạ Thần, ngươi làm sao lại hỏi vậy?"
Lạc Tiểu Thất: "Đủ rồi đó. Ngươi vốn vĩ biết không có cách nào phong ấn nó mà."
"Vậy ngươi muốn sao?"
"Câu này ta là nên hỏi ngươi. Ta cảnh cáo ngươi, nếu các ngươi có ý đồ với
Minh Nguyệt đỉnh thì đừng trách ta không niệm tình bằng hữu."
Vị kia cười: "Hừm. Ngữ khí đó của ngươi là đang chỉ trích ta à? Ta đâu có
tạo ra được nó, là ngươi khơi dậy ác niệm, sao có thể trách kẻ khác!"
"Hahaha. Phải, là ta. Kẻ dẫn đầu tu chân phái thu phục Nhân giới là ta."
"Không phải là thu phục, làm xâm lược, là đồng hóa, là mị hoặc, là tàn sát. Ngươi bớt nói lời hoa mỹ đi."
"Được thôi. Truy sát phu phụ Lữ Quân là ta. Giết họ cũng là ta. Kích động
ngươi từ bỏ thần tịch là ta. Thúc giục Hỏa Thần phản trắc cũng là ta.
Dẫn dụ ngươi tạo Minh Nguyệt đỉnh là ta. Có được nó cũng là ta! Chủ của
Ngũ giới sớm mượn cũng là ta!"
"Hahaha. Ngươi nghĩ mình thật sự có được Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh sao? Thứ
hàng giả trong Cấm địa kia có thể qua mắt ta, ngươi nghĩ cũng đẹp quá
rồi."
"Ngươi ..... "
"Với cả, ngươi tính toán cũng thật lệch quá đi, thứ pháp trận này có thể cản được ta?"
Lạc Tiểu Thất vận chuyển linh khí, muốn phá trận. Nào ngờ lại trực tiếp bị
phản phệ, đến thổ huyết bất động vẫn không trừ được trận.
Tên kia: "Hahaha. Trận này ta là dành riêng cho huynh muội các ngươi, phu
phụ kia hai tên còn chịu chết, ngươi ... làm được gì? Nói! Minh Nguyệt
đỉnh ở đâu? Nếu như ngươi không nói, ta sẽ trực tiếp cắt bỏ thất khiếu
tứ chi của ngươi!"