Vì sao ngươi sống ở trên đời? Vì không cam lòng
nhìn kẻ khác làm điều xằng bậy, vì không thể thực hiện giấc mộng của
mình, vì không thể làm việc gì đó lớn lao, hay là vì...vĩnh viễn không
thể chạm đến người trong mộng?
Trải qua bao nhiêu chuyện, tốn hết ngần ấy năm để chạy về nhau, ngã vào nhau chỉ trong khoảnh khắc. Chớp mắt cũng đã mấy mươi năm.
Thế nhưng, bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ. Kiếp này không đủ. Kiếp sau, kiếp
sau, kiếp sau nữa, vẫn không đủ. Cho nên là, trước khi kết thúc tự mình
tìm cho bản thân một lối thoát. Cho nên là, hắn dành cả một năm quỳ ở Âm Giới cầu xin Âm Đế để hắn cùng người thương vĩnh viễn không chia lìa.
Cho nên, có phải trả giá thế nào, hắn cũng đồng ý. Cho nên, trùng sinh
sống lại mất hết tu vi, mất hết tiên căn thần tịch, làm một người bình
thường, vô thưởng vô phạt. Người thương cũng vì cứu hắn nên không tiếc
hi sinh linh lực, cảnh giới cao nhất của tu sĩ tu tiên cũng không màng
mà đem vứt bỏ đi. Cho nên, trải qua thêm vài thập kỷ nữa, vài thế kỷ
nữa, vài thiên niên kỷ nữa cũng không sao, trong cung cấm cũng được,
ngoài sa trường cũng được, khác biệt quốc gia hay ngôn ngữ cũng được,
bạn hay thù cũng không sao, phân biệt đẳng cấp chẳng hề gì, cuối cùng
bọn họ cũng ở bên nhau.
Tokyo, Nhật Bản.
Dưới màn đêm thăm thẳm tịch mịch, tiếng rít của thắng xe truy đuổi từng đoàn làm huyên náo cả một chặn hàng km đường đồi.
Dẫn đầu đoàn đua là chiếc Ferrari màu đỏ rượu. Xe phóng như bay, đổ dốc mà
vận tốc cơ hồ lên đến hàng trăm chứ không ít. Mà năm sáu chiếc phía sau, kỹ thuật lái cũng không tồi, vẫn hung hăng bám theo sát sao lắm.
Người ngồi trên Ferrari khẽ mỉm cười, liên tục giơ bàn tay ra phía trước,
mượn ánh trăng mà xem xét thứ đang đeo ở trên ngón giữa kia. Viên kim
cương lớn nhất cũng như hoàn hảo nhất với khối lượng 59 carat - Pink
Star trị giá hơn 80 triệu USD.
Người ngồi bên cạnh nhìn cô như vậy quả thực bó tay luôn, chỉ tiện miệng nhắc nhở: "Phía trước có cua gắt, làm ơn tập trung chút đi."
Lữ Nguyệt cười khẩy: "Cái này .... cũng không tệ nha~."
Là đang nói chiếc nhẫn kim cương đó sao?
Trừu Như Họa bất lực lấy tay đỡ trán.
Khúc cua kia đã thấy ngay trước mặt, Lữ Nguyệt gỡ chiếc nhẫn ra ném cho hắn, nói: "Tang vật cả triệu đô a, giữ cho cẩn thận vào."
Trừu Như Họa thở dài nói: "Ầy!" Sau đó thít chặc dây an toàn thêm một chút,
bản thân hắn cũng ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt căng thẳng vô cùng.
Lữ Nguyệt vượt cua không thèm nhìn gương chiếu hậu, gạt cần, đánh bánh
lái, nhả phanh kin kít, bánh xe ma sát trên mặt đường phát ra một làn
khói trắng mờ nhẹ, thân xe trượt rồi xoay ngang một góc lớn hơn 90°, sau đó lại tiếp tục nhấn chân ga lao đi, nói: "Lần này 190 a."
Vượt cua dốc với vận tốc 190 km/h.
Trừu Như Họa nói: "Bigboss coi bộ dung túng cô quá nhỉ? Rãnh rỗi đến nỗi không còn việc gì làm!"
Lữ Nguyệt nhún vai cười: "Biết sao được!"
"PHỤT!!"
Trừu Như Họa đưa mắt lên gương nhìn đoàn xe vẫn đuổi ở phía sau đang bắt đầu thiếu kiên nhẫn đã nổ súng bừa bãi, nói: "Làm sao đây? Không lẽ tính
dẫn bọn họ đến tổ chức luôn à. Xử lý không khéo lại làm ầm ĩ lên, đối
với chúng ta không có lợi gì đâu."
Lữ Nguyệt cười nói: "Chuyện tôi đã làm, làm sao có sơ sót được. Huống hồ, ầm ĩ đi chăng nữa cũng có người giúp tôi thu xếp mà."
Trừu Như Họa hơi thắc mắc: "Kể cả mấy lần trước cũng là hắn sao?"
Lữ Nguyệt nhướng mày: "Tất nhiên rồi!" Sau đó từ trong hộp xế lấy ra
một khẩu Glock 17 với loại đạn 9mm Luger, đưa cho hắn, cười nói: "Tôi
bận lái xe a!"
Trừu Như Họa tay trái đỡ trán nhàn nhạt thở ra một cái, tay phải đưa ra
ngoài cửa xe, qua gương chiếu hậu quan sát một chút rồi tùy tiện bóp cò
bắn ra hai phát. Phát thứ nhất trúng ngay bánh trước bên phải của chiếc
xe đang đuổi ngay phía sau cách khoảng 42 mét. Chiếc xe lập tức chao
đảo. Phát thứ hai cách nhau khoảng 10 giây trúng bánh trước bên trái.
Chiếc xe đi đầu kia liền mất đà tuyệt đối, chao đảo một hồi thì ngừng
hẳn, đoàn xe phía sau cũng vì bị chắn ngang mà không thể tiếp tục cuộc
rượt đuổi, người trong xe bước ra ngoài đành bất lực nhìn theo hai ngọn
đèn đỏ sáng rực ở phía trước, ôm cua, để lại khói, chạy đi mất.
Hắn bắn xong hai phát ném súng trở lại trong hộp xế.
Lữ Nguyệt đưa tay lên đầu gỡ cây bút kim cố định tóc xuống, xõa ra mái tóc bạch kim trong đêm đẹp đến diễm lệ, tay phải xoay bút đến thong thả
nói: "Làm sao đây?"
Trừu Như Họa hít một hơi từ hộp thuốc lá điện tử, hỏi lại: "Làm sao cái gì?"
Lữ Nguyệt không nhìn lại hắn, nói: "Tôi và anh tính ra là nộp hồ sơ cùng
một lúc nhỉ? Khó khăn lắm mới vượt tuyển cả ngàn người, huấn luyện khắc
khe mới đạt được cấp hàm đặc vụ, làm việc cùng nhau cũng nhiều năm, sau
đó được cử sang nước ngoài hành động, ẩn nấp trong cùng một tổ chức.
Tính ra cũng rất là có duyên."
Trừu Như Họa thổi ra một hơi khói thuốc, nói: "Vậy thì sao?"
Lữ Nguyệt nhướng mày, nghiêm túc nói: "Hứm! Vậy thì sao? Anh rốt cuộc lại
bán đứng tôi, bán đứng sứ mệnh của mình, bán đứng Fidelity - Bravery -
Integrity*. Anh nghĩ cái chết của Seven bản thân anh thật sự có thể một
tay che trời sao?"
Trừu Như Họa thổi ra một hơi khói thuốc hình trái tim: "Senpai? Anh ta chết liên quan gì đến tôi?"
Lữ Nguyệt "hừ" lạnh một tiếng nói: "Dùng khẩu súng đó, không thấy quen
sao? Glock 17 băng đạn 9 viên, chính là khẩu Gkock anh dùng để hạ sát
chính đồng đội của mình. Chẳng phải nói mắt anh bị thương sao? Chỉ nhìn
qua gương chiếu hậu cũng có thể bắn chính xác thì giải thích là gì? Hoặc là mắt anh vốn vĩ không bị thương. Hoặc là Glock 17 đó anh dùng đến
quen rồi, là khẩu súng số lượng có hạn mà SAC (*đặc vụ toàn quyền của
FBI) đã tặng cho chúng ta."
Trừu Như Họa động tác hơi ngưng lại.
Lữ Nguyệt nói: "Ngạc nhiên lắm đúng không? Trong căn phòng kín ngày hôm
đó, tôi đã bỏ qua một thứ, cúp thi đấu bắn súng đồng đội của anh và
Seven. Anh từng là người có điểm số cao nhất trong các kỳ thi ném tạ mà, dùng cúp đó như một quả tạ làm thay đổi trọng lượng, bỏ vào trong túi
nhựa khẩu Glock, rồi ném xuống dưới hồ phi tang. Sau đó mượn cớ bản thân bị tổn thương tạo cho mình một chứng cứ ngoại phạm đẹp đến hoàn hảo,
dùng mạng sống của đồng đội đổi lấy tín nhiệm của kẻ thù."
Trừu Như Họa nói: "Nếu như cô đã biết mọi chuyện, tại sao không báo với cấp trên, còn rủ tôi ra đây làm gì?"
Lữ Nguyệt nói: "Tôi thật lòng không muốn tin ...."
Trừu Như Họa cười, ở trong tay áo lấy ra một khẩu Walther P99, đưa lên thái
dương của Lữ Nguyệt nói: "Moon à, cô với Seven đều như nhau. Mềm yếu và
ngu xuẩn! Cô thật sự nghĩ tôi với đề nghị này của cô không có chuẩn bị
trước hay sao? Moon, làm việc đừng bao giờ tự đề cao mình quá, Bigboss
không thích loại người như cô đâu~!"
Walther P99 là của ông trùm tổ chức mà bọn họ trà trộn vào đặc biệt chuẩn bị cho các thành viên trong việc thanh trừ tổ chức.
Lữ Nguyệt cười khẩy ấn đầu bút: "Thật sự phải đi đến nước này sao?"
Trừu Như Họa nói: "Để xem bút của cô nhanh hay súng của tôi nhanh?!"
Nhưng Trừu Như Họa còn chưa kịp bóp cò đã bị một người khác từ phía sau tiêm
cho một mũi thuốc mê cực mạnh. Một khắc trước chỉ cảm giác được toàn
thân tê liệt, một khắc sau đã triệt để chết lâm sàn.
Rốt cuộc ai có thể ẩn nấp ở trong này mà hắn lại không hề phát giác?
Lữ Nguyệt thu bút, vấn lại mái tóc gọn gàng sau đó tịch thu Walther P99,
lãnh đạm cho vào túi vật chứng. Máy đo điện tim gắn với bộ thu phát tín
hiệu cũng được ngắt ra. Cuộc đối thoại giữa bọn họ sẽ được truyền đến
tòa nhà J. Edgar Hoover, Washington, D.C (*trụ sở chính của Cục điều tra Liên Bang - FBI). Lữ Nguyệt đã tính cả, nếu hành động thất bại, một khi tim nàng ngừng đập, thông tin về cuộc nói chuyện kia vẫn sẽ đến tay chỉ huy của bọn họ, bộ mặt của kẻ phản bội cũng sẽ bị vạch trần.
Người phía sau xe trầm giọng nói: "Đến khi nào em mới thôi tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm đây?"
Lữ Nguyệt nhún vai: "Đó là trách nhiệm của tôi a. Mà nè, CLA như anh thật sự không có việc gì làm sao? Ý tôi là nhiệm vụ á."
Người phía sau ngồi vác chéo chân, hai tay khoanh ở trước ngực, thong thả nói: "Mission: Impossible*."
*nhiệm vụ bất khả thi
Lữ Nguyệt hỏi: "Có thể nói ra không?"
Người phía sau khóe miệng cong lên một chút, nói: "Love you!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT