Lữ Nguyệt từng có một sư huynh, hắn tên là Lạc Tiểu Thất, là một người mưu dũng tài sắc đều vẹn toàn, chưa nói đến trí lược thông thiên đoán vận của hắn lại vô cùng nổi trội, khắp Cửu Linh lúc đó phải nói không ai sánh kịp. Một người ưu tú như thế, nhưng hắn lại một lời kiên quyết không nhập thần tịch.

Hỏa Thần khi ấy là Thần tôn đứng đầu Cửu Linh sơn, cả linh lực và thế lực đều vô cùng cường đại. Con người ta một khi cảm thấy bản thân mình quá hoàn mỹ, quá nổi trội so với những người khác liền sẽ trở nên tự tin quá đáng, cảm thấy: tại sao ta vốn vĩ giỏi hơn họ lại phải đứng ngang hàng với họ.

Vấn đề của Hỏa Thần chính là như vậy. Hắn trước hết là tổ chức một cuộc thi đấu tranh tài trong lòng Cửu Linh, những môn sinh giỏi nhất sẽ được chọn ra và được hắn đích thân giáo hóa, thuần hóa, biến chúng trở thành tín đồ của hắn, cam tâm tình nguyện phục tùng hắn*.

*những người như vậy sau này được gọi là Tử thần thực tử.

Sau đó, hắn ngấm ngầm cũng có, công khai cũng có, đứng ra "chiêu mộ" tu sĩ tiên gia các xứ, với phương châm "thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết". Rất nhiều tu sĩ bất mãn đều đến Cửu Linh đòi công đạo. Thánh địa bỗng chốc trở thành công đường. Nhưng là công đường của tội phạm. Người làm chủ lại là kẻ chủ mưu.

Chư thần trước sự ngang ngược của Hỏa Thần đều vô cùng bất mãn. Song muốn phản kháng, lại không đủ sức.

Thứ nhất, Hỏa Thần là Thần tôn đứng đầu Cửu Linh nên thực lực khỏi phải bàn cãi.

Thứ hai, thời gian hắn chuẩn bị không nhiều nhưng chất lượng và số lượng Tử thần thực tử là gần như gấp đôi số lượng và chất lượng môn sinh Cửu Linh sơn cùng tu sĩ không quy thuận.

Lữ Nguyệt lúc đó là nghĩ sư huynh nàng Lạc Tiểu Thất lẽ nào vì y đã nắm bắt được thiên cơ đó nên mới không muốn nhập thần tịch chăng.

Tức nước vỡ bờ. Cuộc chiến giữa các thần nổ ra. Kéo dài trong khoảng 3 năm. Đó phải nói là khoảng thời gian đen tối nhất trong lịch sử Thần giới cùng Cửu Linh sơn. Rất nhiều sinh linh đã bị cuốn vào cuộc chiến vô nghĩa đó. Nhiều người đã ngả xuống, máu đã đổ, Âm giới nghe nói là không đủ chỗ chứa các vong hồn.

Sang năm thứ 4, Lữ Nguyệt tạo ra Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh, cục diện cuộc chiến bắt đầu thay đổi. Đến năm thứ 5, cuộc chiến rốt cuộc cũng kết thúc. Toàn bộ đại quân của Hỏa Thần đều bị diệt, kẻ bị giết, kẻ bị bắt giam, Hỏa Thần, bản thân hắn bị Thập nhị đại thần, gồm 12 thần chủ lực trong trận chiến, phong ấn vĩnh viễn trong lòng đất bên dưới Cửu Linh sơn.

*thời gian trận chiến nổ ra là lúc Chúc Vĩ Huyền 14 tuổi. Lữ Nguyệt tạo ra Minh Nguyệt đỉnh, tâm sự với y năm y 16 tuổi.

Sau khi trận chiến kết thúc, chư thần chọn Lữ Nguyệt làm Thần tôn đứng đầu Cửu Linh, thay vào đó, nàng phải đồng ý phong ấn Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh. Khỏi phải nói, bọn họ là sợ nàng lại đi vào vết xe đổ của Hỏa Thần, nên mới chọn cách vừa đánh vừa xoa kiểu này.

Không sao, Lữ Nguyệt nàng không quan tâm chuyện đó, chỉ cần Ngũ giới có thể bình yên là được. Dù gì dùng Minh Nguyệt đỉnh chính là tự hủy nguyên thần linh khí của mình a. Nếu không do tình thế cấp bách, Lữ Nguyệt cũng không dùng đến nó.

Có một điều nữa mà ít ai biết, lý do làm sao Lữ Nguyệt lại tạo ra được Minh Nguyệt đỉnh. Nàng làm sao biết cách chọn Thiên thạch trấn Cửu Linh sơn?

Là Lạc Tiểu Thất đứng sau giúp đỡ. Y trong suốt thời gian chiến tranh đều bặt vô âm tính, thực chất là ở cùng Lữ Nguyệt, ngày đêm bàn đối sách. Có thể nói, tạo ta được thần khí lợi hại như vậy, công lao của y là hơn phân nửa.

Khi Minh Nguyệt đỉnh bị phong ấn, y đột nhiên không từ mà biệt, đi đâu mất tăm. Lữ Nguyệt đã nhiều lần tìm kiếm nhưng vẫn không có tung tích.

Năm năm sau đó, Lạc Tiểu Thất trở lại. Không, là Lữ Nguyệt nhặt được y thì đúng hơn.

Điều đáng nói chính là ... y hai chân đều bị chặt mất, đôi bàn tay cũng không còn, cả đôi mắt, đôi mắt có thể nhìn thấu tương lai vạn vật cư nhiên cũng bị móc mất. Vốn là chỉ còn chưa được nửa cái mạng.

Lúc nhìn thấy y, Lữ Nguyệt còn cơ hồ nghĩ rằng mình nhìn lầm. Nếu không vì hai người giao tình rất rất tốt, nàng chắc hẳn đã không dám khẳng định y chính là Lạc Tiểu Thất.

Đưa y về Thương Sinh điện, Lữ Nguyệt lại lo y có thể là do người khác hãm hại, bị truy sát nên đều là rất cẩn trọng, vô cùng bí mật, ngay cả Chúc Vũ Huyền là đệ tử thân cận cũng không cho hắn biết.

Sau đó Lữ Nguyệt dốc hết linh lực nguyên khí chữa trị, nhưng không xi nhê. Mạng sống của Lạc Tiểu Thất lúc đó quả thực là ngàn cân treo sợi tóc, nếu Lữ Nguyệt rút linh khí, y lập tức vong thân.

Lữ Nguyệt không có cách nào khác đành cõng Lạc Tiểu Thất lén đến Cấm địa, nơi phong ấn Minh Nguyệt đỉnh, muốn mượn linh lực của nó giữ lại mạng cho y. Điều khiến nàng kinh ngạc cực độ chính là đỉnh Minh Nguyệt Trấn Thiên cư nhiên lại không còn trong đó.

Lữ Nguyệt hoang mang: "Tại sao? Đi đâu rồi? Tại sao Minh Nguyệt đỉnh lại không có ở đây?"

Trong lúc cấp bách, Lữ Nguyệt kỳ thực thần trí bất minh, chỉ có thể nghĩ có kẻ đánh cắp nên là muốn ra ngoài nhanh báo cho chư thần cùng bàn đối sách. Nhưng chưa đi được hai bước đã nghe Lạc Tiểu Thất yếu ớt thì thầm phía sau:

"Đi .... mau đưa ta đi!"

Lữ Nguyệt lo lắng: "Sư huynh, ngươi yên tâm ta bây giờ ra ngoài kia truyền tin trước rồi sẽ tìm cách cứu ngươi."

Lạc Tiểu Thất: "Ta biết Minh Nguyệt đỉnh ở đâu .... rời khỏi đây ngay, có người ... đến ...."

Lữ Nguyệt: "Có người?"

Nguy! Là cái bẫy.

Lữ Nguyệt chỉ kịp tư duy đến đó liền phóng ra khỏi Cấm địa, lúc này mới có thể thi truyển pháp trận, nhún người bay vút lên cao. Vừa di chuyển vừa dùng Thiên lý truyền âm thuật, bảo Chúc Vũ Huyền ngầm nghe ngóng tình hình ở Cấm địa.

Từ lỗ chó thoát ra ngoài, đáp xuống một thạch động nào đó ở Nhân giới, Lữ Nguyệt suốt chuyến đi đều không ngừng truyền linh lực cho Lạc Tiểu Thất trên lưng, không ngừng nói: "Sư huynh, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi có chuyện."

Lạc Tiểu Thất hơi thở mỗi lúc một yếu đi.

Lữ Nguyệt bất quá không còn cách nào khác, tuyên triệu Tân Sinh, tự cắt đi một nửa linh mạch trong cơ thể, lấy nó đắp vào phần sinh lực bị hao mòn ngày một nhanh của Lạc Tiểu Thất.

Lạc Tiểu Thất tối mặt nói: "Tiểu Nguyệt .... ngươi ... cần gì làm vậy ...."

Lữ Nguyệt: "Sư huynh đã gọi ta một tiếng "tiểu Nguyệt" ta dù thế nào cũng phải cứu được ngươi."

Lạc Tiểu Thất lầm bầm: "Cửu Linh loạn, Thần Yêu biến, Ngũ giới đảo lộn, cần có ngươi."

Lữ Nguyệt: "Huynh đang nói gì vậy? Ta ..... sư huynh???!!!!!"

Lạc Tiểu Thất không chấp nhận cứu chữa, trả lại thần lực cho Lữ Nguyệt, đồng thời gượng lấy phần sinh lực cuối cùng, nhẹ nhàng ngả vào người nàng, mỉm cười, rơi lệ, thì thầm: "Việc còn lại, giao cho ngươi! Xin lỗi...."

Y nói chưa hết câu đã trút mất hơi thở, cả người liền lạnh đi nhanh chóng.

Lữ Nguyệt chưa kịp định thần đã bị bao quanh bởi một loạt ký ức hỗn loạn, âm thanh kêu gào thảm thiết, tiếng thét đến rợn người, máu đổ đầy đất, thây chất cao như núi. Sau đó ký ức dần rõ ràng hơn, sắp xếp đầu ra đầu đuôi ra đuôi. Khứ Sinh Thuật*!

*khứ sinh thuật: loại thuật mà ít nhất hai cá thể tham gia trải qua ký ức, quá khứ, cuộc đời của nhau, sống cuộc sống của đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play