Gần ba mươi môn sinh bước vào kết giới Hữu xứ, ai nấy đều không khỏi ngỡ ngàng: chỗ này với bên ngoài kia sau khác nhau
một trời một vực vậy? Thậm chí có người còn tưởng mình đang ở trúc xá
nào đó ở Cửu Linh phải không?
Khắp nơi một màu xanh biếc. Đằng xa xa còn nhìn thấy ruộng nương trồng trọt. Yêu nhân ở đây nhìn thì ừ cũng vẫn là yêu nhân đó, lấy huyết bì để nhận biết trước đi, nhưng lại trông rất khác, không giống như yêu nhân mà họ từng gặp. Cả một đám được đưa đến một khu nhà lớn, làm bằng tre trúc,
xung quanh cũng là trồng tre trúc, một cảm giác mát mẻ và thanh tịnh
không chịu nổi. Cả một đám chật vật lăn lộn lâu như vậy cứ như được
khung cảnh này tưới cho một gào nước mát lạnh, đều cảm thấy trong lòng
thoải mái mà bớt đi một phần nghi kỵ.
Chợt, Mạc Thừa Uy nói: "Ủa? Sao không thấy Anh cô nương?"
Bấy giờ mới có người để ý:
"Đúng đó. Anh cô nương sao không thấy?"
"Chẳng phải nàng ta đi sau chúng ta hay sao?"
Một yêu nhân chạy đến nói: "Thiếu chủ không hay rồi, vị lúc nãy nói muốn đi thu hoạch trái cây gì đó, mượn của thần bột Xanh (*bột Blue, có ai coi
Harry Potter hong mn), quay trở lại Tả xứ rồi!"
Đám môn sinh: "Trái cây gì? Bột Xanh là gì?"
Vũ Văn Khuynh thì quen biết Lữ Nguyệt cũng khá lâu, đối với tính tình nàng hiểu biết cũng không ít, nghĩ là hẳn lại muốn lượm lặt thêm ai nữa đây, liền căn dặn:
"Mau gọi Liễu Chi Giao đến chữa thương cho hắn! Ta đi tìm người."
Nói rồi liền một hơi biến mất. Thuật dịch chuyển của yêu nhân quả thật
khủng bố quá đi, đám môn sinh đúng là một lượt đều mở rộng tầm mắt.
Lúc đầu Lữ Nguyệt đáng lẽ là tính ba ngày sau mới tìm cách trở lại Thủy lao rướt 12 tu sĩ kia, nhưng mà thấy tình hình Yêu giới thế này coi bộ
không dễ đối phó sợ bọn họ trước sau gì cùng lần tới vậy thì 12 người
kia nguy rồi. Cũng may "vị cao nhân chỉ điểm" chưa tới, ít ra lúc này
hành động cơ hội cũng có được một nửa, nửa kia phụ thuộc vào vận may
vậy.
Sở dĩ nàng không lên tiếng nhờ Hữu xứ giúp bởi vì ngại a. Lúc trước không nói
không rằng bỏ đi rồi ngủm củ tỏi luôn để bọn họ tự lo liệu hơn 20 năm,
giờ lại chường cái mặt già ra làm phiền người ta, chưa tính còn có thể
đem tại vạ đến liên lụy nhà người ta, nên nghĩ thế nào cũng không thể mở miệng.
Lữ
Nguyệt theo cánh cổng mà tiểu bán quỷ lúc trước dẫn nàng tới, thuận lợi
trở vào Thủy lao. Dẫu biết rằng là quá dễ dàng nhưng không có thời gian
nghĩ nhiều nữa. Bên trong Thủy lao vẫn nhiêu đó người, nhiêu đó tiểu yêu không hơn không kém. Cũng may trước đó nhắc nhở tên não tàn thả đám tu
sĩ ra, đối đãi tốt, nên bây giờ không cần nghĩ cách phá Tri tiên xích.
Mấy tu sĩ thấy nàng trở lại trên nét mặt đều là vẻ phấn chấn.
Lữ Nguyệt dùng Trấn Yêu phù lần cuối, đốt cháy nó rồi ném về phía đám tiểu yêu, khiến chúng cũng như lá phù đều bị cháy xén. Trở lại đỡ mấy tu sĩ, nói: "Nhanh ra khỏi đây!"
Nhưng bọn họ vừa đứng lên thì cái gì tới liền tới. Yêu nhân Tả xứ bu đông nghẹt khắp Thủy lao.
"Tiểu nha đầu đó có thể điều khiển Trấn Thiên thạch, mau bắt nó lại đem về, kẻ không liên quan, giết!"
Lữ Nguyệt gằng mình sắp không nổi rồi, nói với mấy tu sĩ: "Còn đánh được không?"
"Ùm!"
"Chỉ cần qua được cánh cổng sẽ có cách đưa các người về."
"Mọi chuyện đều theo ý cô nương."
Lữ Nguyệt: "Được. Khi nào ta nói chạy liền mạnh ai nấy chạy, mặc kệ xung
quanh, bằng mọi cách đều phải qua được cổng. Qua được rồi, thời gian nửa tách trà ta không trở ra thì cầm bột này, ném xuống chân, nói: Hữ xứu,
nghe chưa?"
"Hữ xứu là ở đâu?"
Lữ Nguyệt bỗng thấy buồn cười, Hữ xứu là Hữu xứ, sợ nói là đến Hữu xứ các người lại nghi kỵ không dám đến.
"Tin ta đi!"
"Được."
Lữ Nguyệt lấy ba mảnh Thiên thạch còn giữ trong ngực áo, (*ba mảnh còn lại đã cẩn trọng nhét vào người Chúc Vũ Huyền) nắm trên tay, thầm đọc khẩu
huyết, nói: "Chạy!"
Trong một tích tắc. Tất cả yêu nhân có mặt lúc đó đều như bị hóa đá, đứng yên tại chỗ không hề cử động. 12 tu sĩ cứ như thế an toàn chạy thoát.
Ế. Mà khoan, thoát được hay không còn trông vào may mắn a. Nếu qua bên
ngoài kia có kẻ đợi sẵn các ngươi cũng phải chiến đấu, nhưng mà cũng
phải đợi ta nửa tách trà nha
Linh lực còn lại của Lữ Nguyệt cũng đều sắp cạn rồi, nguyền chú văn lại tiếp tục trừng phạt. Cái đệch dù đã chuẩn bị tâm lý ròi nhưng đau vẫn a!
Lúc này ở Hữu xứ, Chúc Vũ Huyền là do cảm nhận được Lữ Nguyệt không ổn,
trong cơn mê dần tỉnh lại, đầu tiên cập nhật tình hình, rồi hướng Liễu
Chi Giao nói: "Đa tạ."
Liễu Chi Giao: "Ngươi trước đây có ơn cứu mạng, nếu là người khác ta đã không cứu."
Mấy môn sinh Cửu Linh bu quanh lại, náo động hỏi:
"Sư tôn, người thấy thế nào rồi?"
"Sư tôn, người ổn không?"
"Sư tôn ..... "
Chúc Vũ Huyền đều không trả lời trực tiếp hỏi lại: "Anh Tịch đâu?"
Ấy vậy mà lúc này lại không một ai nói gì. Chúc Vũ Huyền cảm thấy có điều
không hay rồi, nỗi sợ trong lòng hắn lại dâng lên mỗi lúc một cao. Hắn
không thể để chuyện 20 năm trước xảy ra một lần nữa, không thể khi không tỉnh dậy liền không tìm thấy Lữ Nguyệt nữa. Hắn bất giác nói lớn:
"Người đâu rồi?"
Liễu Chi Giao nói: "Trở lại Tả xứ, không rõ làm gì."
Tim Chúc Vũ Huyền cơ hồ ngừng đập.
Liễu Chi Giao nói thêm: "Nhưng ngươi yên tâm, Vũ Văn Khuynh đã đi tìm, ngươi ..... "
Nàng ta định nói: ngươi cứ ở yên đây dưỡng thương trước đã, đừng kích động.
Nhưng lời chưa kịp nói liền thấy Chúc Vũ Huyền một thân lao ra ngoài.
Mấy môn sinh thấy vậy đánh liều đứng ra cản lại đều bị hắn gạt ra.
Dù có lếch cũng phải tìm sư tôn. Tại sao chuyện như này lại cứ đối với hắn lặp đi lặp lại như vậy?
Liễu Chi Giao lo lắng đuổi theo: "Niên Thần, thương thế ngươi không ổn."
"Tránh ra!"
Hắn như thế mà lại đánh Liễu Chi Giao một chưởng.
Liễu Chi Giao bị hắn đánh coi bộ ngạc nhiên hơn là tức giận. Chúc Vũ Huyền
cuối cùng cũng không điên cuồng lao ra nữa: Vũ Văn Khuynh cư nhiên đã
đưa Lữ Nguyệt cùng 12 tu sĩ khác trở về. Bọn họ ai nấy đều không ít
thương tích.
Liễu Chi Giao nói: "Muốn giữ tinh hồn, vào băng thất."
Liễu Chi Giao ở Hữu xứ vừa là pháp sư vừa là y sư thuộc hàng cao nhất, lời nàng ta nói, tuyệt đối không sai.
Chúc Vũ Huyền không nghĩ nhiều liền lao đến nắm lấy Lữ Nguyệt, cơ hồ run rẩy, thấp giọng nói: "Sư tôn, ngươi không sao chứ?"
Lữ Nguyệt đau đến thở không nổi, hơi sức đâu trả lời hắn. Vũ Văn Khuynh thay nàng nói: "Ta lập tức đưa nàng ấy đến băng thất."
"Không được đi!"
Là Chúc Vũ Huyền hắn sợ. Hắn rất sợ người đi rồi sẽ không thể gặp lại nữa
nên dù Vũ Văn Khuynh đã bế nàng đứng dậy, hắn vẫn cố chấp kéo lại.
Vũ Văn Khuynh: "Chúc Vũ Huyền ngươi điên rồi! Tinh hồn nàng ấy đang dần
tan biến, ngươi biết không? Ngươi còn ở đây kiếm chuyện sư tôn ngươi sẽ
chết thật đó!"
Chúc Vũ Huyền ngây ra, vẫn nắm lấy nàng không buông nhưng đầu dần gục xuống. Bao nhiêu ký ức hỗn tạp bấy lâu muốn quên đi bỗng ùa lại khiến hắn thấy như một đạo hàn khí chạy khắp cơ thể. Thế nhưng lại cảm thấy có một tia hơi ấm trên đỉnh đầu, lập tức mang sức sống trở lại.
Lữ Nguyệt xoa tay trên đầu y, thấp giọng, yếu ớt nói: "Đừng phá nữa, lo
dưỡng thương cho tốt, ngươi còn sống vi sư không chết được đâu!"
Chúc Vũ Huyền rốt cuộc mới bình tĩnh trở lại, nhưng lại phải trơ mắt nhìn Vũ Văn Khuynh đưa nàng đi, cảm giác thật không tốt chút nào.
Liễu Chi Giao nói: "Nghe lời nàng ta, dưỡng thương cho tốt."
Chúc Vũ Huyền lần này lại nghe lời thật, đoan chính thi lễ với Liễu Chi Giao rồi trở vào trúc xá.
Y đi khuất rồi đám môn sinh Cửu Linh mới dám xôn xao. Cuối cùng Mộc Quyển Phong đứng ra, kính cẩn hỏi: "Liễu cô .... Liễu tiền bối, Anh Tịch cô
nương bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
Liễu Chi Giao xoa cằm nghĩ một lát rồi nói: "Hơn ta 506 tuổi. 812!"
Đám môn sinh có đứa ngạc nhiên không giấu nổi, nói lớn: "812 tuổi?"
Cả Mộc Quyển Phong là người đứng ra hỏi cũng không khỏi bị dọa đến trơ người.
Riêng chỉ có mấy tu sĩ Lưu gia thì trông có vẻ hơi trầm mặc, không biết lại đang nghĩ gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT