Chúc Vũ Huyền một bên lưu chuyển linh khí lo đỡ những đòn tấn công của gần 30 môn sinh Cửu Linh, một bên không khoan nhượng vung Niệm Lạc đánh bay đám yêu nhân cùng yêu thú. Nhưng bọn chúng quả thật quá đông, lại ra đòn cực kỳ hiểm ác, Chúc Vũ Huyền thân mang thương tích tự biết bản thân không thể cầm cự được lâu.

Nên hắn mới không cam tâm mà giải giới cho Lữ Nguyệt, hắn đã tính tới chuyện xấu nhất, dù có chết cũng phải để đám môn sinh an toàn rút lui, dù có chết cũng không thể kéo theo Lữ Nguyệt.

Trong bộ phận Yêu giới, chục vạn yêu nhân đang sống ở đây, trong đó hơn một nửa đều là tập trung lại đối phó với Chúc Vũ Huyền. Thời cơ ngàn năm có một làm gì bọn chúng có thể bỏ qua. Từ khi Lữ Nguyệt trao lại vị trí Thần tôn Cửu Linh cho hắn, bản thân Chúc Vũ Huyền đã là một miếng mồi sống, chỉ cần ăn thịt của hắn liền có thể tăng cường công lực ngàn năm. Cộng thêm hắn là Thần tôn trấn giữ Cửu Linh sơn, giết được hắn liền có thể không kiêng không dè đánh đổ Cửu Linh, đột phá Tam giới, buộc thần nhân đều phải quy phục Yêu giới. Lý tưởng đó, bây giờ chính là lúc để biến thành hiện thực.

Thế trận giằng co hơn hai canh giờ (4 tiếng) rồi. Chúc Vũ Huyền cũng không hổ là Niên Thần sức chịu đựng coi như là không nhỏ đi. Hắn đến lúc này vẫn có thể vung tay chém Niệm Lạc một phát liền khiến bách yêu lùi bước, không ít còn vong thân, một mình hắn lại có thể khiến Yêu giới tổn thất nhiều như vậy, tuy không muốn công nhận nhưng không ít trưởng lão yêu giới đều phải lóa mắt một phen: tiểu tử này so với sư tôn hắn năm xưa hình như lại còn hơn một bậc.

Niệm Lạc, kiếm khí vẫn ngút trời, kiếm quang vẫn rực rỡ, chỉ là chủ nhân nó, Chúc Vũ Huyền thì không. Hắn bây giờ toàn thân đều nhuộm một màu đỏ bầm, đôi chỗ quyệnh đen từng mảng lớn, máu của hắn có, của yêu nhân cũng có. Mái tóc hắn từ lúc Lữ Nguyệt tự cắt thần tịch đã không còn được ai vấn hộ, liền cứ xõa dài như thế đến bây giờ cũng đã bê bếch cả lên. Nhìn hắn hiện tại ngoại trừ ánh mắt kiên định và thần thái ngút trời ra còn lại đều chỉ được hình dung bằng một chữ: thảm!

Lữ Nguyệt chính là khó khăn lắm mới đến được Yêu giới, lại nhìn thấy cảnh này, trong lòng kỳ thực một phen kinh hãi. Nàng cố gượng nói với tiểu bán quỷ bên cạnh: "Ta sẽ tìm vị trí của mảnh Thiên thạch, ngươi phụ trách lấy nó. Làm được không?"

"Được."

Nói rồi liền hành động. Từ trong chục nghìn yêu nhân ở đây, Lữ Nguyệt cuối cùng cũng tìm được vị trí của mảnh Thiên thạch thứ sáu, nàng nói: "Ngươi bây giờ âm thầm đến phía sau ả, điểm huyệt đương trung của ả, sau gáy 3 tất, sau đó liền từ bả vai bên trái 2 phân dùng nội lực ép nó ra. Lấy được Thiên thạch rồi liền cho ngươi trước. Thế nào?"

"Được."

Hắn nói liền, làm liền. Không lâu sau đã thuận lợi mang được mảnh đá trở về. Lữ Nguyệt thầm cảm thán: "Ngươi như vầy cũng là quá tuyệt tình đi. Ả dù gì cũng là người trong nhóm ngươi mà. Đúng là người không vì mình, trời tru đất diệt."

Hắn nói: "Còn một mảnh." Rồi kéo Lữ Nguyệt tiếp cận vùng ven tên bán quỷ dùng đàn, hắn nói: "Hay là đợi hắn hạ xong Niên Thần rồi hẵng ra tay?"

"Ngươi điên à? Bây giờ xung quanh hỗn loạn, hắn đang tập trung điểu khiển đám môn sinh kia, ngươi chỉ việc nhân thời cơ chộp lấy đá rồi trốn thoát việc còn lại để Chúc Vũ Huyền lo. Ngươi mà để hắn giết Chúc Vũ Huyền rảnh tay rảnh chân rồi, còn lâu mới cho ngươi cướp."

"Vậy phải làm sao?"

"Chen qua đó, ngươi chỉ cần giúp ta tước bỏ cổ cầm rôi ném cho ta. Đàn rời tay hắn liền chết, mảnh Thiên thạch gắn ở trên đàn."

"Được."

Haha. Đáng lẽ ta nên gọi ngươi là không có não, hữu dũng vô mưu mới phải. Kêu gì làm nấy. Đồng bọn ngươi biết mình bị ngươi giết chắc tức chớt. À mà không chớt rồi.

Hắn ta vậy mà cũng nhanh gớm. Mới đó đã kéo nàng chen đến khá gần "tiểu sinh gảy đàn" rồi. Vị "cao nhân chỉ điểm" hình như không có ở đây, Lữ Nguyệt không cảm thấy khí tức của hắn. Thiệt may quá.

Chớp mắt một cái, bị chen chen đẩy đẩy một hồi liền bơi đến gần "tiểu sinh gảy đàn" thêm một chút. Cơ hội có rồi mà ngươi còn chần chừ. Lữ Nguyệt nói: "Ra tay đi!"

Tiểu tử não tàn vậy mà đợi Lữ Nguyệt ra lệnh mới dám làm, nhanh như cắt chộp lấy cổ cầm ném cho nàng. Đàn ngưng, đám môn sinh dừng tấn công, rơi lả chả xung quanh Chúc Vũ Huyền. Lữ Nguyệt chỉ có một cơ hội này, ôm đàn nhún người một cái nhảy vào vòng vây cùng Chúc Vũ Huyền, thấy hắn hình như sắp không xong rồi, liền nhanh tay đỡ lấy, nói: "Gắng gượng thêm một chút nữa, giúp ta chuyện này!".

Nói xong lập tức dùng thi triển khẩu huyết thanh tẩy mảnh Thiên thạch trên cổ cầm, đồng thời triệu hoán ba mảnh Thiên thạch còn lại trong tay tiểu tử não tàn, tất thảy đều được thanh tẩy luôn một lượt, cả sáu mảnh đều về tay nàng.

Xung quanh liền bị ánh sáng của Trấn Thiên thạch làm cho mờ mắt, khựng lại một khắc. Đám môn sinh lần lượt lấy lại thần trí, dần tỉnh lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có đứa còn khá yếu.

Một khắc này vẫn chưa đủ. Lữ Nguyệt nói: "Quyển Phong, Thừa Uy hai ngươi mau chỉ huy số còn lại bày Truyền Linh trận!"

".....Được!"

May mà hai bọn nó thuộc top tỉnh đầu tiên. Giao cho chúng cũng an tâm.

Lữ Nguyệt liền xoay người đối diện Chúc Vũ Huyền nói: "Mau lập khế ước với ta. Cần phải đưa bọn trẻ đến nơi an toàn!"

Ánh mắt kiêng quyết vô cùng khiến Chúc Vũ Huyền thực không nghĩ nhiều được nữa liền cúi đầu một cái, lại đè xuống.

Cảm nhận của Lữ Nguyệt lúc này chính là: ủa sao nó không giống lần trước? Lần này không phải hôn mềm mềm, nên hình dung là gặm mới đúng a!

Đây không phải là lần đầu tiên bị người ta hôn, (*Là lần thứ hai đấy được không?) nhưng là lần đầu tiên Lữ Nguyệt có cảm giác bất cứ lúc nào đối phương cũng sẽ cuồng tính cắn rụng đôi môi nàng, trong lòng thầm kêu lên: "Cái đệch ngươi còn không buông ra ta đá bộ vị ngươi."

Thế nào Chúc Vũ Huyền hắn lại buông ra thật. Cảm giác cuồng tính lúc nãy còn đọng trên môi khiến Lữ Nguyệt bất giác hơi đơ, nhưng mà .... Chúc Vũ Huyền ngược lại tỉnh bơ a! Ngươi là cái quái gì thế?

Còn chưa kịp định thần, bên kia Mạc Thừa Uy đã nói: "Anh cô nương, bày trận xong rồi!"

Chúc Vũ Huyền không nói không rằng giơ Niệm Lạc lên cao tập trung nguyên khí rồi đâm xuống nền đất giữa trận.

Trong phút chỗc, chỗ bọn họ đang đứng lóe lên kim quang rực rỡ, ở ngay trước mắt trăm nghìn yêu nhân, ở ngay trên lãnh thổ Yêu giới, cả đám bọn họ ngang nhiên biến mất không để lại dấu vết gì.

Lữ Nguyệt từ từ mở mắt. Thì ra lúc đó đến giờ Chúc Vũ Huyền vẫn luôn ôm nàng không buông. Trong khi đám môn sinh phần lớn đều lặc lìa lặc lọi đầu óc xoay cuồng do Truyền Linh trận thì Lữ Nguyệt coi như giữ thăng bằng tốt nhất. Vừa định ngước lên nhìn xem Chúc Vũ Huyền thế nào thì hắn bất giác đã gục xuống, triệt để hôn mê.

Hắn bị thương không nhẹ a.

Một vài đứa ngơ ngác nói:

"Đây ... đây là đâu? Không phải chúng ta vừa thoát khỏi Yêu giới sao?"

"Đây không phải vẫn là Yêu giới đó chứ?"

"Cẩn thận, có người đến kìa!"

Mấy đứa còn tươi tỉnh lập tức xuất kiếm cầm trên tay, tư thế chuẩn bị nghênh chiến, mặc dù bản thân tụi nó linh lực lẫn sức lực cũng không còn bao nhiêu.

Lữ Nguyệt hướng vài môn sinh gần đó, nói: "Các ngươi, mau đỡ y hộ ta."

Lữ Nguyệt giao người xong liền đứng dậy, gạt người ra, tiến đến phía trước.

Mộc Quyển Phong thận trọng nói: "Anh cô nương, hắn .... "

Lữ Nguyệt: "Để đó cho ta."

Đối phương đến khoảng 8, 9 người, đều vận hắc y che kín toàn thân, có mũ trùm đầu. Người đứng đầu là một nam nhân, tóc bạch kim vô cùng nổi bậc, cũng vô cùng tuấn mỹ a. Lữ Nguyệt hướng hắn, nói:

"Vũ Văn Khuynh, lâu rồi không gặp. Không nhận ra người quen sao?"

Bên phía Vũ Văn Khuynh hơi xôn xao:

"Dám gọi thẳng tên của Thiếu chủ, nha đầu này rốt cuộc là ai?"

Vũ Văn Khuynh: "Ngươi là....."

Lữ Nguyệt khẽ đưa một ngón tay lên giữa hai chân mày, vỗ vỗ ba nhịp rồi mỉm cười.

Vũ Văn Khuynh thoáng vẻ ngạc nhiên, nâng mi mắt lên một chút nói: "Ngươi .... chẳng lẽ ngươi là .... "

Lữ Nguyệt đặt ngón tay trỏ lên môi, ra dấu "đừng nói ra". Vũ Văn Khuynh thấy thế liền không nói ra từ đó, nhưng vẫn là muốn hỏi: "Làm sao ngươi .... "

Lữ Nguyệt: "Chuyện dài dòng lắm, ta sẽ nói sau với ngươi. Hiện giờ có chuyện cần nhờ ngươi, không biết có ổn không?"

Vũ Văn Khuynh: "Các ngươi là từ Tả xứ chạy đến đây?"

Lữ Nguyệt: "Ùm."

Vũ Văn Khuynh cười: "Hữu xứ với Tả xứ từ lâu đã phân ranh giới, có gì mà không ổn?"

Lữ Nguyệt cười: "Đa tạ."

"Kêu bọn họ vào cả đi." Hắn nói xong câu này liên hất áo biến mất vào kết giới.

Lữ Nguyệt quay lại nói: "Vừa rồi các ngươi đều đã nghe thấy, chúng ta vẫn còn đang ở Yêu giới, nhưng mà là Hữu xứ. Yêu nhân ở đây không như ở Tả xứ,đối với ta, với sư tôn các ngươi đều có chút giao tình. Sư tôn các ngươi hiện đang trọng thương cần được chữa trị, một khắc cũng không thể chậm trễ. Coi như vì sư tôn các ngươi liều mạng cứu các ngươi, vào trong thôi."

Có đứa hỏi: "Tại sao không đưa chúng ta về Nhân giới?"

"Ngươi nghĩ Yêu giới là nơi các ngươi muốn đến là đến muốn đi là đi à? Huống hồ sư tôn các ngươi gắng gượng đến cuối cùng cũng chỉ đưa được đến đây. Truyền Linh một lần ba mươi mấy người dễ lắm sao?"

"...."

Mộc Quyển Phong nói: "Anh cô nương nói đúng, chúng ta không có lựa chọn nào khác. Ta tin thần sử mà sư tôn chọn sẽ không hại chúng ta."

Mạc Thừa Uy: "Quyển Phong nói đúng đó. Thương thế của sư tôn hình như cũng không ổn rồi. Mọi người mau vào thôi."

Thế nào thằng nhóc đó bô bô kéo theo Chúc Vũ Huyền lao vào trước. Mấy đứa còn lại ngập ngừng một lúc rồi cũng vào.

Lữ Nguyệt bấy giời mới thở nhẹ ra được một chút. Ngụm máu đọng trong lồng ngực chực chờ trào ra lại bị nàng như thế mà nuốt xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play