Thế nhân chẳng ai ngờ, Diêm Vương giữa núi thây, lãng tử phong lưu Hạ Hầu Liễm lại lưu lạc thành tiểu phiên tử quèn của Đông Xưởng, lương bổng mỗi tháng hai lượng bạc, ngay cả tiền thuê nhà cũng không trả nổi.
Thân là loạn đảng giang hồ kiêm tội phạm truy nã số một Đông Xưởng, Hạ Hầu Liễm lại càng không ngờ rằng tiểu thiếu gia ốm yếu gầy gò chạm tay là bỏng hắn gặp lúc bé lại là Đề đốc Đông Xưởng đang làm mưa làm gió.
Mà trong lòng vị đốc chủ kia có một ánh trăng sáng, thèm khát đã lâu, cầu mà không được.
“Mong ngươi không bị đao kiếm hủy hoại, không nhiễm gió mưa, ở nơi sâu nhất của đêm dài đằng đẵng, cuối cùng cũng sẽ gặp được ánh bình minh.”
———