Ngọn nến vang lên tiếng lốp bốp, than lửa dưới đất cũng đang lách tách cháy bừng lên. Đầu ngón tay Thẩm Quyết tái nhợt, trong đầu rối như tơ vò.
Ở bên kia, Hạ Hầu Liễm không hề hoảng loạn hay cuống quít gì cả, hắn cúi đầu đáp một tiếng: “Tuân mệnh.”
Bốn đôi mắt dán lên người hắn, mặc kệ ánh mắt như thiêu đốt ấy, hắn vươn tay kéo chăn xuống, để lộ ra bờ vai trơn nhẵn. Trên bả vai kia chẳng hề có vết thương nào, chỉ hơi gồ ghề không bằng phẳng, nhưng do mọi người cách khá xa nên dưới ánh nến lờ mờ, không ai có thể nhìn thấy sự bất thường trên vai hắn.
Thị vệ cũng không còn nghi ngờ gì nữa, bèn nói với Thẩm Quyết: “Ti chức khăng khăng muốn kiểm tra cốt cũng chỉ là để điều tra thích khách, vẫn mong công công chớ trách tội, hai vị công công nghỉ ngơi cho khỏe, bọn ta đi ngay đây.”
Mãi đến khi Thẩm Quyết tiễn mấy người này ra ngoài cung rồi mới thở phào một hơi.
Không biết Hạ Hầu Liễm đã dùng cách gì để có thể làm cho vết thương sâu như vậy biến mất. Thẩm Quyết chạy vội về phòng thì thấy Hạ Hầu Liễm đang run lẩy bẩy, máu trên bả vai đã ướt đỏ một vùng, mà chính hắn lại đang chậm rãi xé một mảnh da trên vai mình, miệng vết thương bị xé rách càng lớn hơn nữa, ngay lập tức máu tuôn ra như suối.
“Ngươi đang làm gì vậy!” Thẩm Quyết cực kỳ hoảng sợ, bèn vội vàng bước nhanh tới, nhìn kỹ mới phát hiện thì ra tấm da kia là một tấm da giả, ban nãy Hạ Hầu Liễm dùng nó để che giấu vết thương qua mắt Kim Ngô Vệ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.