Tạ Kinh Lan không rõ mình đã đi được bao xa.

Y phục đen mặc trên người lôi thôi lếch thếch, dính đầy bụi bặm bẩn thỉu, tóc tai rối như ổ gà, đã mấy ngày rồi y không tắm rửa, trên mặt lem luốc vết bẩn. Cổ họng y khô khốc, cảm giác như bị một cục sắt gỉ chặn ở giữa, ho không ra, nuốt cũng không trôi, mỗi lần nuốt nước miếng đều cảm nhận được mùi máu tươi ngai ngái. Càng làm cho người ta khó chịu hơn là cảm giác đói bụng, bụng trống rỗng, đói đến mức đau đớn, đầu óc choáng váng, trời đất như quay cuồng.



Trước khi rời Kim Lăng, y vốn định đổi hoa tai lấy ít phí đi đường, nào ngờ chưởng quầy ở đó lại vu cho y tội ăn cắp, không những cướp đi hoa tai, còn lệnh cho đám tôi tớ đánh y một trận. Y hoảng loạn bỏ chạy, để quên cả dao găm trong quán mà không biết.

Đói bụng đã lâu, y mò đến tửu lâu xin đầu bếp ít nước gạo ăn đỡ, nhưng người ta thà đem nước gạo cho lợn ăn cũng không thèm cho ăn xin, mỗi khi thấy y đều sẽ kêu người cầm chổi đuổi đi.

Mấy ngày trước, y thấy bên đường có một đứa bé tầm năm sáu tuổi, đang ngồi xổm trước cửa nhà vừa ăn bánh đường vừa nhìn người qua lại. Y đứng khuất sau tường, nhìn chằm chằm miếng bánh nhỏ trên tay đứa trẻ một cách đói khát, giống như đó là cái bánh cuối cùng trên đời này vậy. Trong lòng y như xẻ làm hai mà đấu tranh qua lại, cơn đói khát thúc giục y cướp lấy miếng bánh, lý trí lại nói với y rằng cướp đồ ăn của trẻ con là vô cùng đáng hổ thẹn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play