Tạ Kinh Lan không rõ mình đã đi được bao xa.
Y phục đen mặc trên người lôi thôi lếch thếch, dính đầy bụi bặm bẩn thỉu, tóc tai rối như ổ gà, đã mấy ngày rồi y không tắm rửa, trên mặt lem luốc vết bẩn. Cổ họng y khô khốc, cảm giác như bị một cục sắt gỉ chặn ở giữa, ho không ra, nuốt cũng không trôi, mỗi lần nuốt nước miếng đều cảm nhận được mùi máu tươi ngai ngái. Càng làm cho người ta khó chịu hơn là cảm giác đói bụng, bụng trống rỗng, đói đến mức đau đớn, đầu óc choáng váng, trời đất như quay cuồng.