Tên nhóc Tạ Kinh Lan này tuy là một thiếu gia hữu danh vô thực, song tính cách lại cao ngạo vô cùng. Trong mắt y, vị đại thiếu gia chính viện kia sớm muộn cũng bị y đạp dưới chân, vấn đề chỉ là thời gian thôi. Chờ y được khắc tên trên bảng vàng, cưỡi ngựa dạo phố, người trong Tạ phủ sẽ nước mắt nước mũi giàn giụa quỳ dưới ngựa y, cầu y tha thứ.
Mỗi lần bị bắt nạt, y đều tưởng tượng tới cái viễn cảnh đắc ý đó rồi nuốt ngụm máu lẫn mấy cái răng gãy vào trong, hận không thể tiêu hóa chúng, răng máu lẫn lộn cứ cạ cạ trong bụng. Y không nhớ rõ Mạnh Tử dạy “Lấy đức thu phục người”, chỉ nhớ kỹ Tư Mã Thiên nói “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”.
Nếu muốn trở nên nổi bật, cách duy nhất chính là khoa cử. Tạ gia là dòng dõi thư hương, nhiều đời làm quan, đáng tiếc truyền tới tay Tạ Bỉnh Phong thì suy đồi, Tạ Bỉnh Phong nóng vội cả đời, đến bây giờ vẫn chỉ là Đô Sát Viện lục phẩm. Nhưng thầy của gã là đại nho Đới Thánh Ngôn, làm quan liêm khiết chính trực, học thức uyên bác, tiếng thơm lưu danh ngàn đời.
Tin tức trong triều đồn đại rất nhanh, thanh danh đích thực có thể kiếm miếng cơm, tuy Tạ Bỉnh Phong không có năng lực làm việc, nhưng có thể dẫn dắt học trò của thiên hạ, văn nhân nho sĩ đều lấy Tạ thị làm gương. Học thi thư từ đời tổ tiên truyền lại, Tạ gia vô cùng coi trọng việc học của con cháu, mời đại nho đến dạy học.
Đại phu nhân có đứa con trai bùn nhão không đắp nổi tường, sợ Tạ Kinh Lan vượt mặt nó nên không cho Tạ Kinh Lan đi học đọc sách, càng không cho y giấy bút mực. Tạ Kinh Lan không còn cách nào khác, đành phải nhặt sách cũ của thiếu gia Tạ Kinh Đào ở trong nhà kho, nấp ở góc tường nghe lén tiên sinh giảng bài, dùng nhánh cây viết chữ lên mặt đất. Con đường học tập khó khăn như vậy, thế mà tứ thư ngũ kinh bị y nuốt hơn phân nửa, học trò chính thức ở học đường còn thua kém y vài phần.
Tạ Kinh Lan không thèm nhìn Hạ Hầu Liễm, ngồi trên bàn gom vụn giấy lại, sau đó dán lại từng cái một.
Đống kinh thư đó không phải sách thánh hiền gì, nhưng nếu y muốn vùng lên, y phải bắt đầu từ mấy cuốn đạo lý chó má này, mới có thể trở thành người trên vạn người.
Hạ Hầu Liễm vừa thấy đống giấy vụn thì nhức cả đầu, tiện tay vớ một tờ, phát hiện rằng tuy hắn quen mấy con chữ trên này, nhưng chữ lại không quen hắn. Lan cô cô muốn hắn giúp, hắn chỉ có thể đứng một bên nhìn thôi.
Mặt trời ngả về phía tây, màn đêm dần dần buông xuống. Trong phòng không có đèn dầu, chỉ có thể dùng nến, Tạ Kinh Lan sợ ngọn nến làm cháy giấy nên không chịu đặt cây nến lên bàn, cố gắng trừng mắt dán trong ánh sáng lờ mờ. Bóng dáng hai người đổ dài trên vách tường trong căn phòng rách nát, tựa như hai quỷ ảnh hư vô.
“Có phục hay không? Cái thân thể này của ngươi còn không đủ nhét kẽ răng nữa? Đánh với ta à?” Hạ Hầu Liễm vỗ vỗ mặt y, cười đắc ý, “Coi ngươi kìa, đánh không lại tên béo chết tiệt kia nên muốn trút giận lên người ta? Tuy rằng hiện tại ta theo ngươi nhưng cũng không phải mặc ngươi khi dễ!”
Tạ Kinh Lan giãy giụa cả buổi trời không được gì, hoàn toàn nằm liệt trên mặt đất, nhìn mấy cái lỗ trên nóc nhà, bi phẫn và sỉ nhục dồn lên, đôi mắt bỗng nhiên ươn ướt. Y vội vàng dùng tay che mắt, cắn răng không nói lời nào.
Ban ngày bị Tạ Kinh Đào đánh, một giọt nước mắt y cũng không rơi, giờ phút này lại tuôn trào mãnh liệt như thác nước, không kìm lại được.
“Sao lại khóc rồi? Ôi, ngươi đừng khóc mà!” Hạ Hầu Liễm luống cuống tay chân, vội vàng bò khỏi người Tạ Kinh Lan, đỡ y ngồi dậy, “Không phải ta chỉ đụng ngươi vài cái thôi sao? Đừng khóc nữa!”
“Ta không khóc!” Tạ Kinh Lan xoay đầu đi, không cho Hạ Hầu Liễm thấy vành mắt đỏ hồng của mình.
Lúc trước Hạ Hầu Liễm chỉ biết mình sợ bé gái khóc, không ngờ bé trai khóc hắn cũng không chịu nổi, lập tức đầu hàng: “Được rồi được rồi, ta xin lỗi mà.”
“Ngươi cút cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
“Ôi, ngươi đừng vậy mà, cho ta xin lỗi, là ta không đúng, vừa rồi ta không nên ăn nói lỗ mãng.”
Tạ Kinh Lan không buồn hé miệng, Hạ Hầu Liễm hết cách, đành vò đầu bứt tai ngồi bên cạnh Tạ Kinh Lan, đoạn nói: “Ta đi ngủ đây, ngươi đừng khóc nữa.”
Tạ Kinh Lan quay đầu đi chỗ khác, Hạ Hầu Liễm đành phải đứng lên rời đi.
Xung quanh rốt cuộc cũng yên tĩnh, ánh nến không biết đã tắt từ bao giờ, bóng đêm nặng nề bao trùm khắp gian phòng, Tạ Kinh Lan ngồi một mình dưới đất, nước mắt lại rơi. Đôi mắt quen dần với bóng tối, y vịn ghế đứng dậy, ghế chân thấp chân cao, lung lay không vững, y suýt chút nữa ngã xuống đất.
Đẩy cửa ra ngoài, lá rụng đầy sân, hai chậu hoa sen đã héo từ lâu, chỉ còn lại thân khô trơ trọi.
Mười hai năm cay đắng giờ phút này đồng loạt dâng trào, người khác đều có mẹ, chỉ mình y không có, tuy có một người cha, nhưng có cũng như không. Y một mình lớn lên trong cái tiểu viện hẻo lánh này, tựa như nắm cơm mặt người xoa nắn, ai cũng có thể tới chà đạp. Ngay cả hạ nhân hiện tại của mình cũng không đặt y vào mắt.
Y trào phúng cười một tiếng, lời nói vừa nãy của Hạ Hầu Liễm lại vang ở bên tai —— “Rõ ràng là thiếu gia Tạ phủ, có mấy quyển sách, vốn dĩ là của mình mà còn không dám trộm, làm con rùa rụt cổ ngồi đây dán giấy, tên béo chết tiệt kia mà biết chắc chắn cười rụng răng.”
Hạ Hầu Liễm nói đúng, vốn dĩ là của y. Y đứng một lúc lâu, chờ gió hong khô nước mắt trên má, sau đó siết nắm đấm đi ra cửa viện.
Chung quanh yên tĩnh không một bóng người, đại phu nhân vì tiết kiệm chi phí nên cho tắt hết đèn lồng trên hàng lang. Đang độ giữa đông, buổi tối gió lạnh buốt cả khuôn mặt, đường tối như mực, may mà Tạ Kinh Lan nhớ rõ đường đi đến Tàng Thư Lâu, dựa vào trí nhớ tập tễnh mò đường.
Qua một nén nhang mới đến được Tàng Thư Lâu, tới gần mới phát hiện cửa bị khoá, y không có chìa khóa nên không mở cửa được. Vòng quanh Tàng Thư Lâu một vòng, cũng không phát hiện khe hở nào để chui vào, cửa sổ đều đóng rất kín.
Đứng đực trước cửa trong chốc lát, gió thổi buốt cả người, Tạ Kinh Lan như tỉnh lại từ trong mộng, xoay người trở về. Mới vừa quay đầu thì thấy một thiếu niên ló đầu ra từ cây cột ở hành lang, mỉm cười nhìn y.
Y “Úi” một tiếng, đoạn nghiêng đầu nói: “Sao ngươi lại ở đây? Tới cười nhạo ta à?”
“Sao tiểu nhân dám chứ?”
Hạ Hầu Liễm móc một thanh sắt dài mỏng từ trong tay áo ra, đút vào ổ khoá, “Cách” một tiếng, đầu khoá rơi xuống, cánh cửa hé mở. Hạ Hầu Liễm đẩy cửa ra, dẫn Tạ Kinh Lan vào. Tạ Kinh Lan mím môi, cuối cùng cũng đi vào theo.
“Nhanh lên, muốn sách gì, mau lấy cả đi.” Hạ Hầu Liễm nhẹ nhàng khép cửa lại.
Tạ Kinh Lan không nói chuyện, nhìn khắp căn phòng, nghĩ thầm nơi này tối đen như mực, làm sao mà tìm sách đây?
Đương lúc nghĩ ngợi thì Hạ Hầu Liễm móc một cái mồi lửa ra, thổi nhẹ một cái, ngọn lửa cháy lên, bập bùng chiếu lên mặt hai người. Bọn họ mặt đối mặt nhau, cách ở giữa một ngọn lửa, gần trong gang tấc.
Tạ Kinh Lan nhìn hắn, giờ phút này Hạ Hầu Liễm đã chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt sạch sẽ, da có hơi ngăm, là màu bánh mật khoẻ khoắn, con ngươi sáng như sao trời, trông rất đẹp mắt. Tạ Kinh Lan mới mười hai tuổi, không hiểu nhìn người nhìn tri thức là như thế nào, chỉ biết vẻ ngoài vẫn là thứ gây ấn tượng trước. Trời sinh y xinh đẹp, cho nên yêu cầu đối với kẻ khác cũng cao hơn, nhìn qua nhìn lại người trong phủ, ai cũng chướng mắt, đặt biệt là tên Tạ Kinh Đào, trong mắt y chính là thiên nộ nhân oán, bộ dạng khó coi.
Thật ra Hạ Hầu Liễm miễn cưỡng có thể lọt vào mắt Tạ Kinh Lan, y nhìn hắn rất thuận mắt, chẳng qua vừa rồi Hạ Hầu Liễm cưỡi lên người y, còn cào vảy ngược của y, trong lòng khó chịu một lúc lâu nên quyết định không để ý đến hắn nữa.
Hạ Hầu Liễm nhìn gương mặt lạnh băng của y, có hơi hao tâm tổn trí nói: “Còn giận sao? Thiếu gia, ngươi thương xót ta đi, đừng giận ta nữa được không? Tới đây, ngươi xem, tiểu nhân hành lễ với ngài, cầu ngài đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân lần này đi.”
“Ai thèm giận ngươi. Hừ, ta chưa thấy hạ nhân nào càn rỡ như vậy, gặp ta là phúc đức của ngươi, nếu là Tạ Kinh Đào kia ngươi đã chết tám trăm lần rồi!” Tạ Kinh Lan hừ nói, đoạn nhận lấy mồi lửa rồi quay đầu tìm sách.
“Nhưng tiểu nhân may mắn, gặp được chủ tử trạch tâm nhân hậu như Kinh Lan thiếu gia, thiếu gia thương xót tiểu nhân, không so đo với tiểu nhân.”
Hạ Hầu Liễm luyện được công phu vuốt lông, Tạ Kinh Lan thuận sườn núi hạ lừa*, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
*Thuận sườn núi hạ lừa: ý cho người khác cơ hội.
Kệ sách trong Tàng Thư Lâu rất nhiều, giữa hai cái kệ chỉ chui vừa hai người, giá sách cực cao, tựa hồ có thể chạm đến nóc nhà. Một mùi vị mốc meo nồng nặc dâng lên trong phòng, giữa khí trời se se lạnh, Hạ Hầu Liễm cảm thấy hơi rợn tóc gáy, chọc chọc phía sau lưng Tạ Kinh Lan, muốn y nhanh lên.
Tạ Kinh Lan đi qua ba cái kệ sách, phát hiện Tàng Thư Lâu xếp sách theo trình tự Thất Lược*, hai người đỏ mắt tìm trong khoảng thời gian một chung trà mới tìm được《 Lễ Ký tập 》 của Trần Hạo ở kệ thứ mười bảy. Tạ Kinh Lan chỉ lấy quyển thứ nhất, y định đọc xong mới đến lấy quyển thứ hai.
“Nhỡ bị phát hiện thiếu sách thì sao?”
“Phát hiện cái rắm, ngươi không thấy bụi bám đầy sao? Sách nơi này đã mấy trăm năm không ai chạm tới rồi.”
“Không được nói tục!” Tạ Kinh Lan đột ngột gõ Hạ Hầu Liễm một cái, sau đó cầm thêm sách, “Vậy ta lấy thêm một quyển.”
Hạ Hầu Liễm nhận quyển thứ nhất, tuỳ tiện lật vài trang, đôi mắt tức khắc trừng lớn.
“Sao vậy?” Tạ Kinh Lan thấy Hạ Hầu Liễm khác thường, cũng thò đầu qua nhìn, thoáng chốc ngây người.
Trong sách rõ ràng là một vài bức xuân cung đồ tươi đẹp động lòng người, thân thể nam nữ giao điệp, vẻ mặt mặt sinh động như thật.
“Này, này là cái gì?” Tạ Kinh Lan khép sách lại, mặt y nóng đến mức có thể luộc quả trứng gà.
“Xuân cung đồ đó! Nếu ta không lầm, đây là 《 Yến Tẩm Di Tình Đồ 》tiếng tăm lừng lẫy, do đại danh họa Triệu Khê Nham vẽ, mẹ ta có một bản hàng nhái, còn này chắc là đồ thật rồi?” Hạ Hầu Liễm tấm tắc khen ngợi, “Bút pháp của tranh này rực rỡ, người đẹp mỹ miều, ngay cả hoa văn trên y phục, hoa cỏ đều khắc hoạ tỉ mỉ, có thể nói là cực phẩm đông cung. Ngươi xem, này gọi là ‘Hồng Mai Treo Ngược’, này là ‘Oanh Đề Xuân Hiểu’, còn có này là ‘Giang Nam Tiêu Hạ’.”
Tạ Kinh Lan nghe Hạ Hầu Liễm nói một đống, bắt được chi tiết không liên quan nhất: “Cái gì? Ngươi vừa mới nói mẹ ngươi à?”
Hạ Hầu Liễm nhất thời kích động, vội vàng sửa: “Không không không, ý ta là, cha ngươi là một tên đạo đức giả, vậy mà cất giấu xuân cung đồ ở Tàng Thư Lâu!”
Mặt Tạ Kinh Lan càng đỏ hơn, tay chân luống cuống nhét quyển sách lại vào kệ, nói: “Không lấy cái này, ta lấy cái khác.”
“Đừng,” Hạ Hầu Liễm cất sách vào trong ngực, khóe miệng nở một nụ cười xảo trá, “Ta đem về nghiên cứu! Khêu đèn đọc ban đêm, rất có ý vị đó nha! Kinh Lan thiếu gia, ngươi chưa từng xem mấy thứ này, chẳng lẽ trong lòng không hiếu kỳ sao?”
Tạ Kinh Lan dùng lời lẽ chính nghĩa từ chối: “Không được!”
“Không ngờ ngươi lại là tiểu đứng đắn,” Hạ Hầu Liễm cười nói, “Không xem thì không xem, nhưng thứ này có ích đấy, cầm đi trước đã.”
Hạ Hầu Liễm muốn Tạ Kinh Lan dẫn hắn đến thư phòng của tên béo, Tạ Kinh Lan không biết trong bụng hắn nghĩ gì, không lay chuyển được sự lì lợm của hắn đành phải dẫn hắn đi. Hai người thật cẩn thận lẻn vào chính viện, Hạ Hầu Liễm giở chiêu cũ, mở khoá mò vào bên trong.
Tim Tạ Kinh Lan vọt lên tới cuống họng, đây là lần đầu tiên y có hành vi như ăn trộm thế này, nhưng thấy bộ dạng nắm chắc mười phần của Hạ Hầu Liễm, không muốn bị hắn đào lại quá khứ, cũng căng lá gan làm bộ không sợ chút nào. Y đi theo phía sau Hạ Hầu Liễm, đôi mắt thăm dò khắp thư phòng, đánh giá bài trí xung quanh.
Giữa phòng treo tấm bảng khắc bốn chữ “Phòng Tảo Diệp Sơn”, Tạ Kinh Lan xì một tiếng, loại người như Tạ Kinh Đào thật sự là vấy bẩn nhã danh này mà. Trên bàn bày nghiên mực, bút lông, giấy Tuyên Thành thượng đẳng của An Huy Kinh huyện, y cẩn thận mà sờ sờ giấy, trong lòng cực kỳ hâm mộ.
Y đứng tại chỗ do dự một hồi, nghĩ xem có nên lấy về hay không, dù sao Tạ Kinh Đào ngu dốt lười học kia chắc chắn không phát hiện được. Suy nghĩ cả buổi trời, cuối cùng từ bỏ, tuy Tạ Kinh Đào không biết, song hạ nhân hắn có thể sẽ phát hiện, vẫn là không nên sinh thêm chuyện thì hơn.
Hạ Hầu Liễm tìm được một chồng sách trên bàn, rút ra 《 Lễ Ký tập 》ở bên trong, quả nhiên giống với bìa sách bọn họ thấy ở Tàng Thư Lâu, đều do Tu Văn Đường Tạ gia tự khắc bìa. Hạ Hầu Liễm đặt《 Lễ Ký tập》 giả phía trên, lấy sách thật đi, sau đó dẫn Tạ Kinh Lan rời khỏi đó.
Tạ Kinh Lan vừa thấy thì sáng tỏ, ý tưởng của Hạ Hầu Liễm không đứng đắn chút nào.
Hạ Hầu Liễm rung đùi đắc ý, mỉm cười nói: “Hôm nay lúc ta vào phủ nghe nha hoàn nói ngày mai lão gia trở về. Người cha đạo đức giả này của ngươi rất coi trọng việc học của con cháu, ngươi đoán lúc gã về sẽ làm chuyện gì trước?”
Tạ Kinh Lan ngầm hiểu, lồng ngực nóng lên, ngoài miệng lại không muốn cảm ơn Hạ Hầu Liễm, nói: “Ý tưởng tồi tệ như thế chưa chắc có hiệu quả đâu.”
Hạ Hầu Liễm nhe răng cười xán lạn: “Chúng ta cứ chờ mà coi.”