“Bộ nhìn ta giống hát tuồng lắm sao? Nhảy múa thì có biết sơ sơ.”

Bỗng nhiên Tạ Kinh Lan nhớ tới trước khi lên thuyền cổ tay Hạ Hầu Liễm bắn ra một luồng sáng, y bắt lấy tay phải hắn, xắn tay áo hắn lên. Hạ Hầu Liễm không kịp phòng bị nên bị bắt tại trận, Tạ Kinh Lan nhìn chằm chằm cổ tay hắn, ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?”

Cổ tay hắn đeo một cái nẹp sắt, trên nẹp có một cái nỏ nhỏ tinh xảo, Tạ Kinh Lan nghi ngờ nhìn hắn, nói: “Làm sao ngươi lại có thứ này?”

“Ặc…” Hạ Hầu Liễm ừ hử cả buổi cũng không nói được lý do.

“Lúc trước ở Tàng Thư Lâu ngươi cũng có nhắc đến mẹ ngươi, lúc nãy lại nói là vào nam ra bắc. Chẳng lẽ…”

Hạ Hầu Liễm đổ mồ hôi đầy đầu, tay chân lạnh run, thầm nghĩ làm cách nào bây giờ, nếu như bị Tạ Kinh Lan biết hắn là thích khách chắc chắn sẽ hỏng mất, thân phận thích khách một khi bại lộ nhất định phải rút lui.

Tuy rằng hắn còn chưa được treo thẻ bài, không tính là một thích khách chân chính.

Bộ dạng Tạ Kinh Lan như bừng tỉnh ngộ ra, y nói: “Mẹ ngươi cũng là ăn trộm, trộm là tổ nghiệp nhà các ngươi ư? Vậy này không thể gọi là ăn trộm, phải gọi giang hồ đại đạo à nha.”

Hạ Hầu Liễm: “…Ngươi nói sao, thì là vậy đi…”

Tạ Kinh Lan buông tay áo hắn ra, sau đó nói: “Mấy thứ này ngươi phải giấu cho kỹ, đừng để người khác phát hiện. Ta chỉ biết thi thư có thể gia truyền, võ học có thể tông truyền, không nghĩ trộm đạo cũng có thể trở thành tổ nghiệp. Trộm cắp không phải là việc quân tử làm, may mắn bây giờ ngươi đã hoàn lương, sau này làm việc cho tốt, chớ có làm mấy việc này nữa.”

Hạ Hầu Liễm đáp ứng, âm thầm lau mồ hôi lạnh một phen.

Tạ Kinh Lan nhìn đám mây trôi hờ hững phía chân trời, thỉnh thoảng có chim bay qua rồi biến mất trong chốc lát.

Nếu như được làm chim bay hoà cùng mây trôi ở chân trời, vô tri vô giác, cũng có thể không oán không hận.

Y nhẹ giọng nói: “Hạ Hầu Liễm, ngươi kể cho ta nghe về cha mẹ ngươi đi.”

“Sao?”

“Ta vốn nghĩ rằng, tuy rằng mẹ ta đã chết, nhưng ít nhất ta còn có cha, chỉ là gã ở kinh thành không thể chăm sóc ta được, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến ta. Không ngờ rằng căn bản gã đã quên mất là có đứa con trai như ta.” Tạ Kinh Lan cười như không cười, “Ngươi kể cho ta về cha mẹ ngươi đi. Ta rất tò mò, có cha mẹ là cảm giác gì.”

“Chuyện đó, thật ra ta cũng không có cha.” Hạ Hầu Liễm gãi gãi đầu, “Từ nhỏ ta đã theo mẹ rồi, trước kia ở trên núi, mẹ ta hay đi làm ăn ở bên ngoài, có khi mấy tháng không thấy mặt. Nhưng chỉ cần mẹ ta rảnh rỗi sẽ mang ta đi săn gà rừng, bắt thỏ con, đào tổ chim, rất thú vị.

“Điều kiện trên núi không tốt, đặc biệt là ở chỗ chúng ta, rất hay mất mùa, có bạc cũng không xài được. Đôi khi trong nhà không có gì để ăn, mẹ ta ôm ta đi mấy dặm đến nhà người khác chai mặt ăn chực. Đôi khi da mặt mẹ ta dày, tốt xấu có thể ăn được một bữa, có đôi lúc nhà người khác cũng không có gạo, cầm chổi quét chúng ta đi. Nhưng mẹ ta nói, làm người đừng sợ mất mặt, đồ ăn đến miệng thì là của mình.”

Tạ Kinh Lan không biết bày ra vẻ mặt gì cho tốt, lưỡng lự hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: “Mẹ ngươi quả thật… không tầm thường.”

Xem ra không có mẹ có khi còn tốt hơn.

Hạ Hầu Liễm ngây thơ cho rằng Tạ Kinh Lan thật sự đang khen, ngượng ngùng cười nói: “Tuy rằng đôi khi mẹ ta không đáng tin chút nào, vá áo có thể làm rách một lỗ to hơn, nấu cơm có thể đốt cháy bếp, nhưng bà chính là nhân vật lừng lẫy nhất trong số bọn ta.” Hạ Hầu Liễm kích động quơ chân múa tay, thuận miệng bịa chuyện, miễn là có thể biểu đạt ra mẹ hắn lợi hại ngút tận trời cao là được, “Trong thiên hạ này không có thứ gì là mẹ ta trộm không được, ngay cả dạ minh châu trên kim quan của lão hoàng đế cũng như lấy đồ trong túi.”

Tạ Kinh Lan chỉnh lại: “Hoàng đế không đội kim quan mà đội ô sa, ở trên đó không có đính dạ minh châu.”

“Ta mặc kệ, đều giống nhau cả.” Hạ Hầu Liễm không để bụng xua xua tay, “Đến nỗi cha ta, ôi, ta cũng đã điều tra rất lâu xem cha ta là ai. Ta cảm thấy, cha ta có thể là một đại hiệp giang hồ, dù sao với tính tình của mẹ ta chắc chắn sẽ không thích một thư sinh mặt trắng đâu. Sớm muộn gì cũng có ngày ông cưỡi ngựa tới đón mẹ con ta, đến lúc đó chúng ta lưu lạc giang hồ, tiêu dao khoái hoạt.”

Đôi khi, không rõ chân tướng ngược lại có thể còn có hy vọng. Giống Tạ Kinh Lan, mẹ ruột là tận tay y đưa táng, cha ruột cũng bài xích y rất rõ ràng, sẽ không có khả năng y có cha là đại hiệp giang hồ, mẹ là đạo tặc phi thiên.

Tuy rằng trong lòng hai người đều biết rõ ràng, người cha đại hiệp giang hồ của Hạ Hầu Liễm cũng chỉ là bọt biển, dùng châm chọc một cái sẽ biến mất không còn thấy bóng dáng.

“Vậy mẹ ngươi đang ở đâu, sao lại giao ngươi cho tay buôn người?”

“Mẹ ta có một vụ mua bán nên đi Tây Vực, trước khi đi phó thác ta cho thúc thúc, thúc chê ta vướng bận bèn bán ta đi, hắn nói chờ mẹ ta trở lại thì mua ta về.”

“…” Người nhà kiểu gì vậy.

Bỗng nhiên Tạ Kinh Lan cảm thấy Hạ Hầu Liễm có thể trưởng thành không bị khuyết thiếu như vậy là do kiếp trước tu được phúc khí.

“Nhưng thúc ta nói, nghề này của chúng ta là cược mệnh, những người trên núi không ai sống quá bốn mươi tuổi cả. Lần đi Tây Vực này phái hai tiền bối đi theo, cũng không biết mẹ ta có thể bình an trở về hay không.”

“Nguy hiểm như vậy? Nếu đã thế, vì sao phải tiếp tục làm việc mua bán này?”

Hạ Hầu Liễm không muốn giải thích rõ ràng, che ba giấu bốn nói: “Ôi, chúng ta làm nghề này chịu người hiếp bức, thân bất do kỷ, chúng ta có một lão đại, không làm theo sẽ bị hắn giết chết.”

Tạ Kinh Lan nghe không hiểu, cũng may y không hỏi tới cùng, xem bộ dạng này của Hạ Hầu Liễm cũng đoán được đây là bí mật của bọn họ, không tiện nhiều lời, đành phải vụng về an ủi: “Không sao đâu, mẹ ngươi lợi hại như vậy chắc chắn có thể bình an quay về đón ngươi.”

Hạ Hầu Liễm đáp cho có lệ.

Đoàn thúc nói Tây Vực hung hiểm khó dò, nhưng hắn cứ cố chấp cho rằng mẹ hắn là thiên hạ vô địch. Cũng không phải bởi vì hắn thật sự tin tưởng thực lực mẹ hắn, mà vì hắn không muốn nghĩ nhiều.

Nhất thời không nói chuyện, Hạ Hầu Liễm có rượu vào nên mặt đỏ như gấc, hắn quay đầu nhìn Tạ Kinh Lan, y nhíu mày, vẻ mặt đượm nét cô đơn.

Hạ Hầu Liễm xích lại gần ôm Tạ Kinh Lan, cười hì hì nói: “Như thế nào, không nỡ xa gia à? Yên tâm, cách vài hôm gia sẽ tới thăm ngươi! Chúng ta là huynh đệ tốt mà!”

Tạ Kinh Lan quay đầu đi, hừ nói: “Ai là huynh đệ tốt của ngươi, ngươi là thư đồng của ta, là hạ nhân của ta!”

Nói xong, y rũ mắt, đôi mi cong như vầng trăng khuyết phủ lên đôi mắt, che khuất cảm xúc trong mắt y. Y đã biết từ sớm, chẳng ai có thể mãi mãi ở bên y cả, mẹ đi rồi, Lan cô cô cũng sẽ đi, Liên Hương cũng sẽ đi, Hạ Hầu Liễm đương nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ khác sớm hay muộn thôi.

Nếu sớm hay muộn cũng phải chia ly, chút tình cảm này vẫn không nên để trong lòng làm gì.

Y tránh khỏi tay Hạ Hầu Liễm, buồn bực đi trên con đường sỏi đá, mặc kệ Hạ Hầu Liễm ở phía sau kêu như thế nào cũng không quay đầu lại.

Liên Hương với Lan cô cô nghe được tin tốt đều rất vui vẻ. Liên Hương thấy Hạ Hầu Liễm thật sự giúp được Tạ Kinh Lan nên không đối xử khắc nghiệt với hắn như trước nữa, buổi tối làm bánh gạo còn bưng một phần tới cho Hạ Hầu Liễm.

Nhưng mà Hạ Hầu Liễm dần dần phát hiện, dù hắn làm cái gì, tên nhóc Tạ Kinh Lan này cũng làm như không thấy hắn, không hề có phản ứng gì cả. Kể cả Hạ Hầu Liễm không cẩn thận làm đổ nước trà lên chân Tạ Kinh Lan, y cũng chỉ hờ hững nhấc mí lên liếc hắn một cái, sau đó tránh sang chỗ khác đọc sách. Miệng im thin thít không chịu nói với hắn câu nào.

Theo lý mà nói với tính tình đại tiểu thư không chịu được vết bẩn dù chỉ một xíu của y lúc trước, hẳn là đã vỗ bàn nhảy dựng lên mới phải.

Trì độn như Lan cô cô với Liên Hương cũng phát hiện Tạ Kinh Lan không bình thường, bọn họ ngầm thương lượng nói tính tình thiếu gia lạnh lùng hơn rất nhiều, có phải ai đó đã nhổ râu hùm chọc giận thiếu gia hay không. Hai người xét lại từng chuyện, đều cảm thấy mình có thể thoát khỏi hiềm nghi, sau đó bắt Hạ Hầu Liễm thẩm vấn, Hạ Hầu Liễm đáng thương còn không hiểu mô tê gì.

Hạ Hầu Liễm còn chưa rõ nguyên do, bên kia người của đại phu nhân mang đến một đống kinh thư giấy bút tới, còn lắp một bộ ngăn tủ bàn học. Ma ma đi trước bước vào sân đã gào lên: “Ấy chết, sao tam thiếu gia lại ở chỗ khó coi như vậy, thư phòng cũng không có, hạ nhân các ngươi làm việc như thế nào vậy? Nhà dột như thế sao không báo quản gia cho người tới sửa? Người đâu người đâu, nhanh lên, mau dọn chỗ này, còn phải dọn thư phòng nữa!”

Liên Hương mang vẻ mặt cổ quái nói thầm: “Cũng không biết ngọn gió nào thổi con yêu quái này tới nữa.”

Việc này cũng thật kỳ lạ, bình thường Thu Ngô viện không một bóng ma giờ lại có nhiều người tới như thế, càng ngày càng ồn ào, ồn đến mức Tạ Kinh Lan đau cả đầu. Ma ma kia lúc thì lại trách Lan cô cô chân tay vụng về, lúc thì bắt bẻ Hạ Hầu Liễm dáo dác lấm la lấm lét, phân cho bốn năm nha hoàn tôi tớ đến hầu hạ, còn muốn cho Tạ Kinh Lan một thư đồng. Tạ Kinh Lan quyết tâm từ chối mới giữ được chén cơm cho Hạ Hầu Liễm, để hắn ở thư phòng làm ít việc vặt.

Thật ra Hạ Hầu Liễm rất muốn ở lại đó, mỗi ngày ở thư phòng đọc tiểu thuyết cũng tốt lắm.

“Tam thiếu gia, tất cả đồ văn phòng tứ bảo* đã được đưa tới, thật sự xin lỗi. Đại phu nhân đích thân lên phố chọn mua, còn thỉnh thợ thủ công vào phủ đóng ngăn tủ bàn học, ngươi xem đây đều là gỗ hoa lê tốt nhất, mong thiếu gia chớ trách.” Ma ma tiến lên hành lễ, nói một hơi.

*Văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên.

Tạ Kinh Lan vô cảm gật đầu, không nói thêm gì, chỉ chỉ Hạ Hầu Liễm bảo hắn lấy giấy bút đem vào buồng trong, đồng thời ra lệnh cấm ngoại trừ Hạ Hầu Liễm thì không ai được vào phòng ngủ của y.

Ma ma biến sắc, thầm nghĩ không ngờ đứa trẻ này còn nhỏ, đã biết lập uy như vậy.

Nếu Hạ Hầu Liễm biết ma ma nghĩ như vậy chắc chắn cười đau cả bụng, chẳng qua Tạ Kinh Lan chỉ ghét bỏ người ngoài không sạch sẽ thôi. Phải biết rằng, Hạ Hầu Liễm, người duy nhất có thể vào phòng ngủ y đã bị y ép buộc dụ dỗ mỗi ngày tắm ba lần, tuy rằng ba lần tắm của Hạ Hầu Liễm là dội ba xô nước.

Thợ thủ công sửa nhà, âm thanh cộc cộc đùng đùng vang mãi không dứt, Tạ Kinh Lan mắt điếc tai ngơ, tham lam vuốt ve giấy Tuyên Thành y hằng mơ ước, cảm xúc mềm mại khiến cho y say mê. Trước kia y đều dùng giấy bản thô ráp để luyện chữ, tuy rằng lần trước Hạ Hầu Liễm có tặng giấy Tuyên Thành, nhưng y không dám dùng, bây giờ có thể quang minh chính đại dùng loại giấy thượng đẳng này.

Y cẩn thận nhìn, bài trí trong thư phòng giống với thư phòng của Tạ Kinh Đào.

Y không chờ được nữa, bắt đầu mài mực đặt bút, ngòi bút nhẹ nhàng viết từng nét một, mực nước in đậm lên giấy. Viết mấy chữ, miễn cưỡng có thể vừa mắt. Ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Hầu Liễm đang buồn chán lật lật mấy cuốn sách mới, y đưa bút qua, ý bảo Hạ Hầu Liễm viết mấy chữ cho y nhìn một cái.

Hạ Hầu Liễm cũng không từ chối, lập tức viết tên của mình lên. Tạ Kinh Lan vừa nhìn đã cảm thấy lãng phí giấy Tuyên Thành quá, chữ kia thực sự không nể nang gì cả, như rồng rắn lên mây, con kiến tuỳ tiện xếp thành hàng lên giấy cũng nhìn được hơn đống chữ này.

“Ta chưa từng luyện chữ, ta viết đại, ngươi xem thử.” Hạ Hầu Liễm gác bút, chống đầu nhìn gà bay chó sủa bên ngoài cửa sổ, “Đức hạnh của đại phu nhân cũng như cha ngươi vậy, toàn là ra vẻ đạo mạo, nhìn xem, ngươi thành đệ tử Đới Thánh Ngôn liền mang tới nhiều thứ như vậy.”

Tạ Kinh Lan có giấy bút nên tâm tình tốt hơn rất nhiều, vừa định đáp lại Hạ Hầu Liễm thì chợt nhớ ra mình đang không để ý hắn, mấy lời vừa định nói liền nuốt lại, sau đó chấp bút chuyên tâm luyện chữ.

Hạ Hầu Liễm không hiểu ra sao, nghĩ nát óc cũng không biết mình chọc giận y khi nào. Hắn nhìn chằm chằm Tạ Kinh Lan cả buổi, bỗng nhiên nhận ra Tạ Kinh Lan đang xa lánh mình.

Ngoại trừ không nói lời nào, tên này còn tránh mặt hắn. Vốn dĩ ở chung nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đã nhiều ngày Tạ Kinh Lan không dám nhìn vào mắt hắn. Nếu hôm nay đại phu nhân không cho người mang giấy bút tới, Tạ Kinh Lan ghét bỏ người ngoài không sạch sẽ, hắn còn không thể bước vào buồng trong được đâu.

Đang êm đẹp, vì sao tên này lại muốn xa cách hắn chứ?

Bỗng nhiên có tiếng đập cửa, Hạ Hầu Liễm đẩy cửa ra, Lưu ma ma nói chuyện lúc trước đứng đối diện Tạ Kinh Lan nói: “Thiếu gia, phu nhân nói gần đây thân thể ngươi đã tốt hơn, quy củ thưa hầu sớm tối không thể bỏ. Mấy năm nay thân thể ngài yếu đuối nên chưa từng dạy ngài quy củ, hiện giờ ngài là đệ tử Đới Thánh Ngôn, đương nhiên phải hiểu rõ lễ nghi thể thống. Buổi tối dùng cơm xong, phu nhân thỉnh ngài đến chính viện học tập lễ nghi, lúc nghe học chớ có phạm sai lầm, để người cười chê.”

Tạ Kinh Lan lãnh đạm gật đầu: “Ta đã biết.”

Hai người lại lâm vào trầm mặc xấu hổ, Tạ Kinh Lan không để bụng, cầm sách lên đọc.

Hạ Hầu Liễm buồn chán ở thư phòng, đầu gỗ Tạ Kinh Lan kia chỉ biết đọc sách luyện chữ, hắn chẳng biết nói chuyện với ai, dần dần tích tụ nỗi buồn trong bụng. Hạ Hầu Liễm chán muốn chết, định lén về phòng ngủ, xui xẻo bị Lưu ma ma bắt gặp.

Lưu ma ma ngứa mắt Hạ Hầu Liễm, chỉ trong buổi trưa ngắn ngủi đã mang chuyện này đến trước mặt Tạ Kinh Lan nói mấy lời gièm pha, Tạ Kinh Lan nghe đau cả đầu, dứt khoát để Hạ Hầu Liễm ngủ ở thư phòng.

Dù sao đóng cửa lại người khác cũng không biết Hạ Hầu Liễm ở bên trong bưng nước rót trà hay là ngủ phè phỡn.

Chỉ là Tạ Kinh Lan nhìn thấy tướng ngủ chữ đại của hắn không kìm được nghi ngờ, rốt cuộc ai mới là thiếu gia, ai là người hầu. Tạ Kinh Lan cạn lời, y vẫn là tự châm trà mài mực, tiện tay kéo chăn lại cho Hạ Hầu Liễm

_________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play