vào nhau lập cập. Chiếu Dạ quay đầu, dường như đang liếc hắn một cái, nơi mắt người thiếu nữ kia chỉ có hai hốc mắt đen ngòm như hang động, không hề có tròng mắt, song, hắn lại tựa như cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của nó như sương tuyết trời đông.
Chiếu Dạ không tiến đến chỗ hắn mà đi về phía xe ngựa của Liễu Quy Tàng, hắn thở phào một hơi. Ấy thế mà một khắc sau đó, Chiếu Dạ nâng cánh tay trái lên, một mũi tên đen ngắn từ trong ống tay áo bắn ra, hắn cảm giác được cơn đau tê tái trên trán mình, máu tươi nóng hổi chảy dọc xuống mũi, hắn buông đao, ngã oạch xuống đất.
một lần nữa à!?”