“Kinh Lan, con đã từng nghe qua ‘Thất Diệp Già Lam’ chưa?”


Thời khắc lạnh lẽo nhất cũng dần trôi qua, khí trời dần dần chuyển ấm, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo. Đới Thánh Ngôn nổi hứng muốn du ngoạn, ông xách theo Tạ Kinh Lan và Hạ Hầu Liễm đi khắp thành, hôm nay lớp học được dạy tại miếu Khổng Tử, ngày mai lại dạy ở tảng đá trong thành, hôm sau lại ở hẻm Tô Y.

Từ nhỏ Tạ Kinh Lan chưa từng bước chân ra khỏi cửa, cũng chỉ được đến ngoại ô chơi nhân dịp tiết thanh minh[1] vài lần, quang cảnh diễm lệ lúc thả hoa đăng trên sông dịp tết Nguyên Tiêu[2]  lại càng chưa từng thấy. Bây giờ được Đới Thánh Ngôn mang đi chạy nhảy khắp nơi, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã được ngắm nhìn toàn bộ non sông tươi đẹp của thành Kim Lăng, vẻ lo lắng xưa kia bỗng chốc tan biến, tâm tình trở nên tươi đẹp hẳn ra.

Có Đới Thánh Ngôn che chở, lại có Hạ Hầu Liễm suốt ngày cười đùa bên cạnh, Tạ Kinh Lan sáng sủa hơn rất nhiều. Đới Thánh Ngôn thấy thế cũng cảm thấy vui mừng.

Hơn nữa, cái tên Hạ Hầu Liễm này như thể lây tật xấu cho người bên cạnh vậy, mấy hôm trước Tạ Kinh lan bỗng nhiên phát hiện ra mỗi khi mình đọc sách viết chữ cũng bắt đầu thấy run chân khiến y rất sợ hãi, vội sửa lại thói quen, mỗi lần đi đứng ngồi nằm đều chú ý kĩ hơn, sợ bản thân cũng trở nên không đứng đắn như Hạ Hầu Liễm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play