Đêm đến, trận tuyết đầu mùa đổ xuống thành Kim Lăng, ngói đen phủ đầy tuyết trắng, tuyết rơi trên cành, tựa như hoa lê nở rộ.

Đại phu nhân Tiêu thị ngồi ngay ngắn trên cao, trời phú cho ả một đôi mắt xếch lên trông rất đáng sợ, hai cánh môi mỏng đỏ au dính vào nhau thành một đường thẳng, mười ngón tay sơn đỏ chót giống như vừa mới moi tim người ra. Ả không bày ra vẻ mặt nhân nghĩa đạo đức như trượng phu ả, tướng ác từ trong trứng, thiếu điều viết lên mặt “Lão nương không dễ chọc”.



Tiêu thị nhìn Tạ Kinh Lan như bố thí kẻ ăn mày, cố gằng giọng xuống, âm điệu uốn éo giống hát tuồng: “Tạ Kinh Lan, ngươi thì hay rồi, ta đã nhìn lầm ngươi, không ngờ ở cái Thu Ngô viện dơ bẩn kia còn có thể ủ được một bụng kinh luân, nếu được dạy dỗ tốt, ngày sau đứng hàng tam công, dám lắm!”

“Không dám, là do được phu nhân yêu thương, chuyện tương lai đâu ai biết trước được?” Tạ Kinh Lan cười lạnh.

Lời nói tuy khiêm tốn, lại không hề có ý vị khiêm tốn nào, ngược lại nghe như đang nghiến răng nghiến lợi bảo “Sớm muộn gì cũng bắt ngươi dập đầu tạ lỗi.”

Ánh mắt Tiêu thị lộ ra sự khinh miệt, ả nói: “Ta còn tưởng ngươi có bản lĩnh gì, một tên nhãi nhép mà muốn che giấu tâm tư của mình ư, chỉ dựa vào một chút thông minh lại muốn trở mình thành phượng hoàng? Một bụng kinh luân thì có ích gì? Ta cũng có thể khiến cho ngươi nghẹn chết trong bụng, muốn nôn cũng không nôn được.”

Ánh mắt Tạ Kinh Lan sững lại.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play